Tận Thế Thiên Tai, Ta Điên Cuồng Kiếm Tiền Độn Hàng

Chương 3: Sống Lại Quay Về Thời Trước Tận Thế 3

Khương Nặc hoàn toàn không thèm để ý đến, cô mở ra trình duyệt, nhìn tin tức mới nhất, thông tin, ngày tháng... Xác nhận đi xác nhận lại vài lần, cô thật sự đã sống lại rồi

Hiện tại là tháng sáu, còn hai tháng nữa sẽ đến tận thế, hai tháng sau, đầu tiên là thời tiết nóng bức mùa hè này sẽ càng cực đoan hơn, nhiệt độ tăng cao mãi không hạ nhiệt, từ bốn mươi lăm độ tăng lên đến hơn năm mươi độ, vô số người đều chết dưới cái nóng này, nhưng mà đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi.

Nếu trời cao đã cho cô thêm một cơ hội làm lại, cô nhất định sẽ không hèn nhát giống như kiếp trước nữa.

Cô phải chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ trước, cho nên cô cần tiền.

Khương Nặc chỉ là một người bình thường, trong thẻ không có mấy trăm triệu hay vài tỷ để cô tùy ý tích trữ hàng hóa, tiền tiết kiệm nhiều nhất cũng chỉ năm vạn.

Cho nên hiện tại mục tiêu quan trọng nhất của cô chính là kiếm tiền!

Bất chấp tất cả để kiếm tiền!

Khương Nặc mở laptop của mình ra, tìm một phần bảng biểu đã được bảo mật kỹ càng, bắt đầu lên kế hoạch cho những thứ cô muốn chuẩn bị.

Đến giờ tan ca, cô cất laptop vào trong túi, trực tiếp rời khỏi thang máy.

Vừa mới đến cửa thang máy, không có gì bất ngờ, cô lại bị Uông Tiệm Ly cản đường.

“Tiểu Nặc, em giận anh sao?”

Khác với những lời đe dọa buổi chiều, hiện tại gã ta mỉm cười, nói chuyện nhẹ nhàng, là cái kiểu mà mấy đứa con gái thích nhất.

“Trước kia anh nói chuyện quá sốt ruột, có phải đã làm em sợ rồi không? Thật ra anh cũng chỉ muốn tốt cho em mà thôi... Dương Nịnh là người có quan hệ, em cần gì phải chống đối với cô ấy chứ, việc này hay là thôi đi.”

“Được thôi.” Khương Nặc không muốn nói nhảm với gã ta thêm một giây nào nữa: “Anh dùng tiền giải quyết đi.”

“Em có ý gì?” Uông Tiệm Ly trực tiếp ngơ ngác.

“Hai mươi lăm vạn, chắc giá, anh đưa tiền cho tôi, tôi sẽ không đi nói cho sếp biết chuyện anh đang hẹn hò với con gái của ông ta, còn đi ăn cắp đồ cho cô ta, bản thiết kế là của tôi, trong tay tôi có rất nhiều chứng cứ.”

Khương Nặc suy nghĩ một chút, lại bổ sung: “Với lại anh ăn cắp đồ của tôi, tôi chắc chắn sẽ báo công an, anh tự tính toán đi.”

Uông Tiệm Ly há to miệng, một lúc lâu sau cũng không biết nói cái gì, hoàn toàn đứng hình.

“Em... Sao cô biết được tôi vào cô ấy...”

Khương Nặc mất kiên nhẫn hỏi lại: “Anh có đưa tiền cho tôi không? Nói một câu thôi. Tôi biết hiện tại ông chủ đang ở trong phòng họp gặp khách hàng, tôi cũng không ngại hiện tại chạy vào tặng cho ông ta một bất ngờ đâu.”

Uông Tiệm Ly xụ mặt xuống: “Cô điên rồi đúng không? Chỉ là một cái thiết kế rẻ tiền thôi, có cần thiết phải làm đến mức này không?”

Thấy gã ta trở mặt, bắt đầu hùng hổ tiến lên, Khương Nặc lui ra sau một bước, mũi giày đá thẳng vào phần hõm sau đầu gối của gã ta.

“Khương Nặc!!” Uông Tiệm Ly bị cô đá đau nhói, đứng không vững nữa, gã ta cắn răng hô to: “Cô điên rồi đúng không?”

Khương Nặc lạnh lùng nhìn gã ta: “Hai mươi lăm vạn”

Uông Tiệm Ly cố chịu đau, cũng nhịn xuống lửa giận, trong đầu suy nghĩ vô số thứ.

Gã ta không rõ vì sao Khương Nặc lại giống như thay đổi thành một người khá.

Gã ta cho rằng cô là loại con gái không có gì đặc biệt, không dám nói chuyện lớn tiếng, nhìn thấy nhiều người sẽ căng thẳng, không ngờ cô tự nhiên lại điên như thế.

Uông Tiệm Ly tính toán được mất một chút.

Dương Nịnh là con gái ngoài giá thú của ông chủ, tiền nhiều xài không hết, lại rất hào phóng với gã ta, còn cho gã ta mượn siêu xe trăm vạn để chạy, nếu như phát triển thuận lợi với Dương Nịnh, vậy đời này gã ta không cần phải phấn đấu nữa.

Tuyệt đối không thể bị con nhỏ đê tiện này phá hư được!

Uông Tiệm Ly khẽ cắn môi: “Hiện tại tôi còn chưa có nhiều tiền như thế.”