Lĩnh Chủ Trầm Mê Làm Xây Dựng

Chương 22

Một lúc sau, Taylor lại mở miệng hỏi: “William đại nhân, ngài rất vui khi đến Vias sao? Nếu như có cơ hội, ngài còn muốn trở lại Vương thành làm việc tiếp không?”

Walker William dừng lại âm điệu đang ngân nga, nhìn về phía hắn nói: “Nếu tiểu bá tước có thể luôn thú vị thế này, ta không muốn trở lại vương thành đâu.”

“…… Thưa vâng, tôi đã hiểu.”

Kế đó, Taylor Kennedy không hỏi gì thêm.

----------------------------------------------------------------

Thành Comoy.

Sau khi Barna Larry cảm thán một phen sự giàu có phồn hoa của thành trấn này, liền đứng nghiêm chờ đợi phân phó của Walker William.

Walker: “Trước tiên mọi người đi tìm một vài bình dân biết chữ lại đây, sau khi giải thích cho bọn họ xong thì thuê họ dẫn đường, mỗi người tự chọn một hướng, từ bên thành Camoy xuất phát vào trong, thông báo và giải thích những điều được giao cho mỗi một người gặp trên đường, đã hiểu hết chưa?”

“Đã rõ! Thưa đại nhân.”

Mười một vị kỵ sĩ đồng thanh trả lời cực kỳ lảnh lót.

Ngày hôm nay, thành Comoy “Bị bắt” phải xảy ra một cuộc rung chuyển không ngờ tới.

Khϊếp sợ, kinh ngạc, không dám tin …… đồng loạt xuất hiện trên các khuôn mặt của người dân trong thành.

Thành Comoy lập tức sôi trào.

Bá tước Beavis Eliot cuối cùng nhận ra tiền căn hậu quả của sự việc, bị chọc giận đến mức gan phổi toàn thân lão đều đau.

Ông ta tức giận vì Desinia cư nhiên dám công khai cho kỵ sĩ tiến vào lãnh địa của lão tuyên truyền và giảng giải mấy thứ điều kiện trưng binh và quy định thuế má của Vias, tùy ý thu nhận người dân trong thành, khiến lão mất hết thể diện.

Nhưng ông ta lại không thể đứng ra làm khó dễ.

Dù gì Walker William không chỉ có chức vị là kỵ sĩ trưởng, mà còn là nhi tử của một vị Hầu tước.

Beavis Eliot cũng không cảm thấy loại điều lệ trưng binh của Vias có thể gây hiểm họa gì cho thành Comoy, trái lại còn cười nhạo Desinia lại đi tiếp nhận cái thứ nô ɭệ đê tiện, hạ thấp tiền thuế trong lãnh địa.

Đây là muốn đem tiền tài đẩy ra ngoài a.

Mà lão không biết rằng những hành động đó đều dựa vào việc Shazoi sắp sửa thành lập thương hội bán muối sau này.

—— Dân cư phát triển, lấy Thương dưỡng Quân.

💬 Thương trong thương mại, thương nhân. Quân ý chỉ quân đội.

---------------------------------------------------------------

Mike Andrew là một nô ɭệ bên trong một tiểu trang viên nhỏ thành Comoy, năm nay vừa đúng mười bốn tuổi, thân thể lớn lên cường tráng, sức lực cũng so với bạn đồng trang lứa mạnh hơn rất nhiều, ngày thường hay giúp đỡ cha mẹ làm việc cho chủ nhân trong trang viên.

Hai ngày trước.

Kỵ sĩ bên lãnh địa Vias đi tới thành Comoy tuyên truyền cùng giảng giải các điều kiện và quy định, khiến mọi người ai ai cũng biết, nhấc lên vô số nghị luận sôi nổi.

Có người động tâm, cũng có người không dám tin tưởng.

Mike Andrew trong lúc ra ngoài chọn mua vật phẩm nghe được toàn bộ, sau khi trở về, nội tâm vẫn luôn không thể bình tĩnh, ban đêm nằm trên giường cứ trằn trọc mãi.

Cậu động tâm.

Cậu muốn đi tới thành Vias kiểm chứng thật giả của việc đó.

Mike Andrew kể ra suy nghĩ của mình với phụ thân, lại bị ông nhanh chóng phủ quyết.

“Mike, hài tử của cha, đừng bị mê hoặc, nô ɭệ như chúng ta sao có thể trở thành binh lính cho được.”

“Chúng ta không phải dân tự do, lại bị trang viên quản chế, chưa được cho phép không thể tùy ý rời khỏi trang viên…… Đúng, ta biết chỉ cần giao nộp một phần thuế đầu người con sẽ có thể đi ra ngoài đi tới Viass……”

“Nhưng mấy cái thông tin kia nhất định là giả, con sẽ mắc mưu người ta, với con phải hiểu là tiền thuế đầu người không phải rẻ.”

Lão Andrew muốn đánh tan ý niệm không thực tế của Mike Andrew.

Trong lòng ông căn bản không tin lãnh địa Vias có thể có được thiên đại chỗ tốt như thế.

Việc này giống như Sáng Thế Thần bỗng nhiên nhân từ thả xuống từng bó lớn đồng vàng xuống nhân gian vậy, căn bản không có khả năng là sự thật.

Ông nhìn nhi tử biểu tình mất mát không thôi, khô cằn an ủi một câu: “Có lẽ sẽ có mấy bình dân đi tới Weiss lãnh địa xem thử một lần, đến lúc đó bọn họ sẽ biết được bản thân đã bị lừa gạt…… Đến không công một chuyến……”

Điểm khác biệt lớn nhất giữa nô ɭệ và bình dân là —— bản thân nô ɭệ thuộc về chủ nhân.

Nô ɭệ không được tự mình rời đi, càng không được phép đào tẩu, nếu muốn ra ngoài xử lý chuyện riêng nhất định phải giao nộp cho chủ nhân một phần thuế đầu người, có thể nói nô ɭệ không có tự do của riêng mình.

Nếu sau khi lẩn trốn bị bắt được, chủ nhân có quyền lợi tùy ý xử trí nô ɭệ, trong đó có thể bị chém đứt tay chân hoặc ban chết.

Mặt khác, nô ɭệ cũng không có tự do hôn nhân, nếu muốn kết hôn cần hướng chủ nhân giao nộp thuế kết hôn, sau này nếu sinh hạ con cái, bọn chúng cũng đều là nô ɭệ.

Và trong trường hợp nô ɭệ sau khi chết mà không có người kế thừa, toàn bộ tài sản sẽ thuộc về chủ nhân của họ.

Nô ɭệ không có quyền chuộc thân cho bản thân, chỉ có thể thông qua mua bán, từ chủ nhân này bán cho một chủ nhân khác.

So với bình dân được chủ trang viên thuê làm lao động, có được thù lao tương ứng, thì lý tưởng sống của nô ɭệ luôn phải cống hiến cho trang viên, thường xuyên chịu áp bách cùng khinh nhục không nói, thời gian làm việc luôn dài đằng đẵng, thù lao làm việc cũng rất thấp.

Bình dân tự do không có hạn chế, đương nhiên có thể tùy thời đi tới thành Vias.

Mà Mike Andrew muốn đi tới đó lại không dễ dàng như vậy.