Lĩnh Chủ Trầm Mê Làm Xây Dựng

Chương 20

Cái loại địa phương nhỏ bé xa xôi như Vias tất nhiên không thể so sánh với Vương thành, chính vì thế có rất nhiều kỵ sĩ bị lựa chọn đều không cam lòng đi tới đây.

Dưới tình hình như vậy, bọn họ sẽ lấy ra một ít của cải dụ dỗ kỵ sĩ khác tới đánh cược tỷ thí với mình.

Bất luận thắng thua, tiền tài đều sẽ về tay kỵ sĩ tham dự tỷ thí.

Còn về kết quả đặt cược, kỵ sĩ thua trận phải tự nguyện đi thay tới Vias, còn nếu thắng trận, đương nhiên có thể thoải mái cầm tiền là được.

Barna Larry không những không có tiền mà còn bị thua trận thi đấu.

Hắn nói: “Tao dù sao cũng chỉ có thể oán giận mà thôi, đâu như ngươi, dù bị lựa chọn nhưng vẫn cam tâm tình nguyện, rốt cục cũng là có thể đi theo William đại nhân tới đây……”

“Mau im miệng!”

Taylor Kennedy trừng mắt liếc hắn một cái, nhìn về phía kỵ sĩ trưởng đang đi đằng trước, nhỏ giọng nói: “Ta tình nguyện William đại nhân vẫn có thể ở lại Vương thành nhậm chức.”

“Ngươi chẳng lẽ không rõ William đại nhân sở dĩ bị phái đến Vias là bởi vì ca ca Chris William của ngài ấy mới…… Chris William là một kẻ tiểu nhân!”

“Hắn ghen ghét William đại nhân liền sử dụng loại thủ đoạn xấu xa dơ bẩn để…………”

Barna Larry xác thật không biết việc đó thế nhưng còn có nội tình khác.

Hắn buồn bực nhìn phía trước, gãi đầu nói: “Chính là…… Tại sao tao lại thấy bộ dáng của William đại nhân lại rất vui vẻ a, ngươi xem, ngài ấy hiện tại có phải đang khẽ ngâm nga hay không?”

Taylor Kennedy trầm mặc một hồi, nói: “Tóm lại, loại nông thôn lạc hậu như Vias không xứng với William đại nhân.”

Đặc biệt, bá tước ở lãnh địa Vias cũng chỉ mới 6 tuổi.

Mặc kệ là địa phương hay lĩnh chủ, đều sẽ trở thành yếu tố ngăn cản con đường thành tựu của Walker William đại nhân.

Vết thương cùng vết sưng đỏ trên người Shazoi đã khôi phục được hơn nửa, tuy nhiên cánh tay phải của cậu tạm thời vẫn không có biện pháp nhúc nhích, được băng bó treo trước ngực.

Đang lúc ngồi trên ghế được Judith đút cơm, có hạ nhân tiến vào thông báo mười hai vị kỵ sĩ quốc vương bệ hạ phân qua đã đến lâu đài.

“Ta ăn no rồi, Judith.”

Shazoi nuốt xuống miếng bánh bao cuối cùng, lệnh cho người hầu: “Trước cứ dẫn bọn họ vào tiền sảnh đợi ta, ta sẽ nhanh qua đó.”

“Thưa vâng, bá tước đại nhân.”

Shazoi chỉnh trang lại bản thân rồi mới đi qua, quan sát mười hai vị kỵ sĩ đang đứng nghiêm trong tiền sảnh.

Trong đó, có một người đứng phía trước, dáng người thẳng tắp, khuôn mặt anh tuấn lại tiêu sái, mũ giáp được tháo xuống đặt trong khuỷa tay trái, tay phải tùy ý đặt trên chuôi đại kiếm bên hông.

Y tò mò nhìn chung quanh bốn phía, nghe thấy tiếng bước chân truyền tới, quay đầu, đối với Shazoi lộ ra tươi cười: “Walker William đến đây báo danh, thưa bá tước đại nhân.”

Có Walker William dẫn đầu, các kỵ sĩ phía sau lần lượt báo tên của mình.

Xem ra y chính là vị kỵ sĩ trưởng không biết vì nguyên nhân gì lại bị phái đến Vias.

Shazoi được Judith bế lên ngồi trên ghế cao xong, liền nói: “Mọi người dọc đường đã vất vả rồi.”

“Ta đã cho người an bài tốt chỗ ở, mọi người có thể đi nghỉ ngơi trước, sáng sớm ngày mai tập hợp tại tiền sảnh.”

Walker William: “Xin nghe theo ngài chỉ thị, bá tước đại nhân.”

Mười hai vị kỵ sĩ rời đi sau đó.

Judith nói: “Đại nhân, ngài tính cho bọn họ làm việc gì à?”

Shazoi: “Dân cư ở Vias hiện tại còn quá ít, có được kỵ sĩ thì thế nào, nếu không có nhân tài thì không có cơ hội phát triển.”

“Bọn chúng sở dĩ không hề cố kỵ mà khi dễ ta, là vì sự nghèo nàn và lạc hậu ở Vias, đồng thời chúng ta cũng không có một đội kỵ binh mạnh mẽ…… Bọn họ chính vì thế mà khinh thường ta.”

Judith cảm thấy đau lòng thay cho bá tước đại nhân đáng thương của anh.

Tiểu bá tước ngồi trên ghế dựa ủy khuất dẫu miệng, gương mặt trắng nõn nhăn lại, đôi mi cong vuốt hơi khép xuống: “Ta muốn yêu cầu người dân trong lãnh địa đi phục dịch thành kỵ sĩ, cũng cần nhiều bình dân di chuyển đến Vias cư trú…… Anh nghĩ chuyện này thế nào? Judith.”

Judith: “Việc này không hề đơn giản, thưa bá tước đại nhân.”

Shazoi chớp chớp mắt: “Ta biết, nhưng lợi ích có thể điều khiển hết thảy, chỉ cần đưa ra chỗ tốt đủ nhiều, người động tâm sẽ tự nguyện mắc câu, anh nói có đúng không?”

Judith cười nói: “Xem ra ngài đã có kế hoạch cho mình rồi.”

Shazoi: “Chúng ta đi thư phòng, hảo hảo thảo luận một chút.”

…………

Ngày hôm sau.

Walker William mang theo mười một vị kỵ sĩ khác tập họp trong đại sảnh.

“Xin hỏi ngài có việc gì phân phó? Thưa Bá tước đại nhân.”

Shazoi ý bảo Toby đem đồ vật trong tay giao cho bọn họ.

Toby lon ton chạy lên trước, phát cho mỗi người một tấm da dê.

“Đây là……”

Walker William mang khuôn mặt tươi cười lộ ra tia nghi hoặc, chờ đọc được nội dung được viết trên tấm da dê liền kinh ngạc mà nhướng mày: “Điều kiện trưng binh và quy định về thuế má ở thành Vias?”

Taylor Kennedy đứng ở phía sau không nhịn được đọc lên điều kiện đầu tiên trong việc trưng binh: “…… Thu nhận thanh thiếu niên từ mười bốn tuổi đến hai mươi tuổi tự nguyện phục dịch, yêu cầu khỏe mạnh, cơ thể không bị tàn tật, không có vấn đề về thần kinh…… Thân phận không giới hạn, bao gồm bình dân và nô ɭệ đều có thể tham gia kiểm tra đầu vào.”

Ở Tây Đại lục con trai đủ mười bốn tuổi có thể tính là thành niên.

Mà điều khiến Taylor Kennedy thậm chí các kỵ sĩ khác kinh ngạc chính là việc nô ɭệ thế nhưng có thể tham gia cuộc tuyển chọn?!

Barna Larry lập tức nói: “Bá tước đại nhân, việc này không hợp quy củ!”

“Chưa từng nghe qua nô ɭệ có thể trở thành kỵ sĩ, loại điều kiện thế này là đang vũ nhục vinh quang của kỵ sĩ!”

Các kỵ sĩ đều vẻ mặt đồng tình.