Lời đe doạ này cực kỳ trực tiếp có tác dụng, Giang Mãn không còn dám ngọ nguậy nữa, suýt chút nữa là quỳ xuống đất với cái quần dính nước.
Vừa rồi ngang ngược bắt nạt Giang Hội Hội, lúc này lại tìm kiếm sự trợ giúp từ cô: "Chị, chị không thể không quan tâm em."
Chị? Chu Yến Lễ nhíu mày, có chút kinh ngạc, hỏi Giang Hội Hội: "Vừa rồi nó gọi mẹ là chị à?"
Giang Hội Hội gật đầu, muốn nói lại thôi: "Nó là em trai của tôi, tên là Giang Mãn."
Chu Yến Lễ nhìn nhóc mập lùn ở trước mặt này, có như thế nào cũng không thể nhớ ra được mình vẫn còn một người cậu.
Cháu trai đánh cậu, cũng coi như là phản nghịch rồi.
Nhưng nhóc lùn này cũng đáng đời, ai bảo nó ngứa đòn.
Chu Yến Lễ mặc kệ nó, lay lay người nó, để tên nhóc này đừng có đi linh tinh: "Con sợ con hơi không để ý thôi là cậu sẽ chết."
Nói xong, cậu đặt cặp xuống, nhìn Giang Hội Hội, hỏi cô: "Hôm nay con ngủ ở đâu?"
Người đằng sau sững sờ: "Cậu muốn ở nhà tôi?"
Cậu hỏi ngược lại: "Không thì sao?"
"Nhưng…." Sắc mặt Giang Hội Hội đầy khó xử, tuy là cậu đã giúp mình, bọn họ còn là bạn học. Nhưng cuối cùng chỉ là người lạ hôm nay mới gặp mặt, sao có thể tùy tiện mang người về nhà chứ.
"Không phải cậu có tiền sao, cậu có thể đến nhà trọ ở tạm đã, hoàn cảnh chỗ đó tốt hơn nhà tôi nhiều."
Mặt của Chu Yến Lễ trong phút chốc đã trầm xuống: "Đến mẹ cũng không cần con?"
Giang Hội Hội sững sờ: "Hả?"
Mi mắt Chu Yến Lễ buông xuống, che đi cảm xúc nơi đáy mắt.
Giọng điệu cậu chậm rãi, mang theo vài phần sảng khoái sao cũng được: "Được, thiếu gia đây cũng chả thiếu."
Cậu không nói nhảm thêm nữa, lên ghế sô pha cầm cặp khoác lên người, mở cửa rời đi.
Dù cho cậu thể hiện ra ngoài rất sảng khoái, nhưng Giang Hội Hội vẫn phát giác được sự lạc lõng của cậu.
Đặc biệt là biểu cảm vừa rồi của cậu.
Giang Hội Hội lắc đầu, bỏ đi suy nghĩ của mình. Có nói như thế nào, để người lạ ở trong nhà mình cũng không an toàn.
Cô lại nhìn Giang Mãn ở bên cạnh, rõ ràng cậu ta vẫn còn chưa hết sợ hãi với Chu Yến Lễ, chỉ sợ cậu lại bất ngờ quay lại cho nó một vố, lúc này cũng không dám bất lịch sự với Giang Hội Hội nữa.
Chỉ là có hơi phẫn uất, hỏi cô tìm được vệ sĩ từ đâu đến.
Giang Hội Hội giải thích: "Không phải vệ sĩ."
Giang Mãn không tin: "Không phải vệ sĩ, vậy anh ta giúp chị như vậy làm gì? Còn giúp chị đánh em."
Đúng thế.
Sao cậu lại giúp cô? Buổi sáng thì giúp cô đuổi mấy nữ sinh bất lương đó đi, ở ngoài trường lại giúp cô đánh mấy tên côn đồ quấy rối cô. Vừa rồi còn đánh Giang Mãn trút giận giúp mình.
Giang Hội Hội nhớ đến lời cậu nói, cô là mẹ của cậu, cậu là con trai của cô.
Người này…. Đầu óc sẽ không thật sự có sỏi ấy chứ?
Sau khi vào ban đêm, Giang Hội Hội lật qua lật lại trên giường không thể ngủ được, trong lòng cứ luôn lo lắng bất an.
Khẩu âm của Chu Yến Lễ không giống người bản địa, chắc cậu vừa mới chuyển đến đây không lâu. Nếu như cậu thật sự không có nơi để đi, thời tiết lạnh như vậy, cậu còn bán cả áo khoác của mình đi rồi.
Trên người chỉ mặc một cái áo hoodie.
Lỡ như bị cóng chết trên đường thì phải làm sao?
Càng nghĩ càng sợ hãi, càng nghĩ càng không yên tâm.
Giang Hội Hội cuối cùng vẫn quyết định mặc quần áo ra ngoài tìm người, run rẩy đi một vòng, cũng không biết bản thân rốt cuộc đã đi đến đâu.
Xung quanh là hoàn toàn tối tăm.
Không dễ dàng gì mới tìm được chỗ có ánh sáng, cô nhanh chân bước đến.
Đợi đến khi tới gần mới phát hiện, đó là một cửa hàng tiện lợi bán hai tư giờ.
Cô hơi chần chờ, vừa muốn đi tới, lại thấy bên trong có một người đi ra.
Mặc một chiếc áo jacket màu đen, tóc ngắn lại bông, đèn đường hắt xuống từ bên trên, tìm khắp nơi cũng không tìm ra được một chút khuyết điểm từ gương mặt này của anh.
Sống mũi cao thẳng, đôi mắt vừa dài vừa mảnh, anh cúi đầu mở màng ni lông mỏng ngoài hộp kia ra.
Giang Hội Hội lúc này mới nhìn rõ được anh mua gì từ trong tiệm.
Thuốc lá và bật lửa.
Anh đứng ở đó, dáng người kiên cường thong dong, giống như một cây tùng tuyết đầy phong thái, quanh thân là khí chất lạnh lùng bao vây.
Anh nhóm lửa cho điếu thuốc, lúc hít một hơi ngước mắt lên, liền đối diện với ánh mắt của Giang Hội Hội.
Trong lúc nhất thời Giang Hội Hội trừng lớn hai mắt.
Chu Tấn Vi.
Người kia khẽ ngước cằm lên, mi mắt rũ xuống, đôi mắt yên tĩnh sẫm màu kia đang nhìn vào cô.
Học sinh ba tốt vừa có đức vừa có tài, ấy vậy mà lại có tật xấu là hút thuốc.
Lại một lần nữa bị mình nhìn thấy.
Tim Giang Hội Hội như hoá đá: "Lần này tôi… Tôi cũng sẽ không nói cho người khác đâu, cậu yên tâm."
Anh không nói gì, lại rít một hơi nữa, sau đó dụi tàn thuốc, ném vào trong thùng rác. Ngón tay thon dài bóp lấy hộp thuốc lá.
Anh đi về phía của cô.