Tôn Củ cười đến mức có hơi mờ ám: "Thì ra là hội trưởng Chu thanh tâm quả dục cũng có gu phết."
Ánh mắt của Chu Tấn Vi lạnh lẽo, liếc cậu ta một cái, người kia lập tức im lặng không nói thêm gì.
Máy in bắt đầu vận hành, tiếng động vang lên rõ ràng.
Gần như cùng lúc đó, anh nghe thấy ở ghế bên cạnh cách ngoài cửa quán không xa.
Truyền đến câu hỏi mang theo ý cười của thiếu niên: "Con đẹp trai hay là Chu Tấn Vi đẹp trai?"
Tên của mình xuất hiện trong cuộc đối thoại của người khác, Chu Tấn Vi hơi nhíu mày, quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra.
Ở chiếc bàn có màu vàng ố cũ kỹ kia, cô gái cúi thấp đầu, ấp úng trả lời.
"Cậu đẹp trai."
Chu Tấn Vi suy nghĩ trong chốc lát, thu lại tầm mắt.
Vừa hay máy in đã in xong, ông chủ đưa cho anh bản sao.
Anh nhận lấy, nhìn tấm ảnh phía bên trên. Cùng một gương mặt với thiếu nữ đang nói chuyện, thanh lệ khôn khéo.
–––––
Xác nhận tất cả vết thương đều được xử lý xong, Giang Hội Hội cuối cùng cũng yên tâm, lúc này mới nhận lại cặp sách từ trên vai cậu, đi về nhà.
Nhà cô ở trong tòa nhà dân cư cực kỳ cũ kỹ, còn là vì mười mấy năm trước bố mẹ của cô làm việc trong xưởng đồ sứ gần đó, được phân đến đơn vị của nhân viên.
Sau này nhà máy đóng cửa, nhưng những tòa nhà dân cư này vẫn được giữ lại. Chỉ là quá nhỏ hẹp, còn chưa đến năm mươi mét vuông. Chia làm ba ngủ một khách.
Phòng của Giang Hội Hội chỉ có thể đặt một cái giường vừa đủ cho người của cô cùng với một cái bàn học.
Lúc cô về đến nhà, Giang Mãn đang ở phòng khách xem hoạt hình, trong tay còn đang cầm đồ chơi mới mua.
Nhìn thấy Giang Hội Hội rồi, dứt khoát ném vỏ quýt bên cạnh về phía cô: "Ê, sao muộn như vậy rồi chị mới về? Chị muốn em đói chết đấy à?"
Tên nhóc nhìn thì khoảng gần mười tuổi, nhưng lại ngang ngược đến lạ thường, luôn gào thét với cô.
Giang Hội Hội bị vỏ quýt ném trúng, không dám lên tiếng. Nếu như cô đánh trả, đến lúc đó cậu ta sẽ mách với mẹ, cuối cùng vẫn sẽ là cô chịu mắng.
Cô đặt cặp sách xuống: "Trên đường gặp phải chút chuyện. Sao em lại về từ nhà cậu rồi?"
"Cậu và mợ đang cãi nhau, em ngại phiền."
Cậu ta sai cô mau chóng đi nấu cơm, cậu ta đói rồi.
Giang Hội Hội chần chờ trong nháy mắt: "Hôm nay em ra ngoài ăn đi, bài tập của chị còn chưa làm."
Cậu ta nhíu mày: "Nấu cơm thôi mà tốn nhiều thời gian của chị thế à? Còn có, đống bài tập đó của chị có làm cũng vô tác dụng thôi, chị học lên đại học thì trong nhà cũng không có tiền cho chị học đâu, đó là để cho em, không bằng chị sớm bỏ học đi làm đi thôi."
Lúc Chu Yến Lễ đi vào, vừa hay nhìn thấy cậu ta đầy ghét bỏ mà đưa tay kéo lấy cặp sách của Giang Hội Hội. Muốn dốc hết đồ đạc trong cặp của cô ra.
Chu Yến Lễ nhíu mày, đạp một phát, dứt khoát đạp bay cả người.
"Đệt, mày làm cái gì vậy. Mẹ kiếp!"
Em trai bị đạp vào mông, che tay sau ót mắt nổ đom đóm, sau khi thấy rõ người đến, chiều cao gần một mét chín, vai rộng chân dài.
Bản thân chỉ đến eo của cậu.
Cậu ta chỉ ức hϊếp người nhà, không dám nói gì, suýt chút nữa là khóc thành tiếng, thậm chí còn muốn tìm Giang Hội Hội giúp đỡ.
"Anh… Anh là ai thế? Sao lại ở nhà tôi?"
Chu Yến Lễ chỉ vào mũi của cậu ta, cảnh cáo: "Cái mồm sạch sẽ cho ông đây."
Cậu ta bị dọa sợ đến khóc, run rẩy gật đầu: "Biết… rồi ạ."
Chu Yến Lễ nhớ đến lời vừa rồi mà cậu ta nói, càng nghĩ càng tức, lại ấn vào trán của cậu ta một cái: "Mẹ nó!"
Giang Mãn ôm trán gào khóc: "Tôi đã đồng ý với anh rồi, sao anh còn đánh tôi nữa?"
Chu Yến Lễ thấy phiền phức, muốn cậu ta nín khóc: "Khóc một lần ông đây đánh mày một lần."
Cậu ta lập tức nín khóc.
Chu Yến Lễ đánh giá xung quanh, nhà chỉ có bốn bức tường, không còn gì thích hợp hơn để hình dung nữa.
Trước kia cũng chưa từng nghe nhà ông ngoại lại nghèo như vậy, mấy món đồ nội thất cũ kỹ này như được đào từ hầm mộ ra vậy.
Tường đã ố vàng, có chỗ thậm chí còn bắt đầu loang lổ.
Chu Yến Lễ ngồi xuống ghế sô pha, hào sảng bắt chéo chân, chỉ bảo Giang Mãn: "Rót trà coi."
Cậu ta không dám từ chối, sợ lại bị đánh, đi rót trà. Chỉ là sau khi rót xong thì thêm chút gia vị vào trong.
Nhổ nước bọt vào trong.
Vừa mới bưng trà qua, đưa cho Chu Yến Lễ, sau đó thì đã lập tức bị cậu hắt vào mặt.
Tiếp đó nữa, dùng một tay túm lấy cậu ta, mở cửa sổ ra ném người ra bên ngoài. Hai chân Giang Mãn rơi vào không trung, tất cả đều chỉ dựa vào cái tay kia của Chu Yến Lễ. Lực tay của cậu mạnh đến dọa người, không chút nào cảm thấy phí sức.
Giang Mãn bị hù đến tè ra quần, nhà cậu ta ở tầng tám, rơi xuống không chết cũng tàn phế.
Chu Yến Lễ cảnh cáo cậu ta: "Còn thêm một lần nữa, tao sẽ cho mày chết cũng không còn một thi thể nguyên vẹn."