Editor: sukiee
Cậu đau đầu nói: "Xuống xem một chút đi, đừng ở chỗ này nhiều chuyện, tránh gặp phải phiền toái."
Tiểu Đào gật đầu, mở cửa xe định đi xuống, lại không ngờ ánh mắt chạm tới một bên, đột nhiên rút về trong xe, động tác nhanh chóng khóa cửa sổ xe lại.
Tống Tu khó hiểu nhìn về phía Tiểu Đào, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Fan... Fan của Hạ ảnh đế..." Tiểu Đào sợ tới mức cơ hồ hồn vía lên mấy, hắn xoa xoa khuôn mặt cứng ngắc của mình, mới đem một câu nói toàn bộ, nói: "Là fan của Hạ ảnh đế đang kẹt xe, chỉ sợ chúng ta không đi được."
Tống Tu thở dài, cái miệng này của cậu cũng quá linh đi, quả nhiên không thể nói lung tung.
Những tiểu cô nương kia cũng không giấu trong bụi cỏ, nhao nhao chạy tới, có người trực tiếp lấy tay đập cửa xe, oán hận nói: "Tống Tu! Lăn ra đây! Lăn ra đây!"
"Mày làm hại Hạ Tông nhà tao đến tình trạng này, mày còn dám ngồi trong xe, lăn ra đây!"
......
"Lái xe chạy đi à?" Tài xế nhìn thấy tư thế này, cũng có chút sợ hãi, nói: "Đây là muốn quần ẩu đi."
"Chạy cái gì?" Tống Tu nhíu mày, nói: "Chúng ta vừa mới đυ.ng phải người ta, mặc kệ có phải ăn vạ hay không, chỉ cần chúng ta vừa đi, bọn họ lập tức nói chúng ta là gây tai nạn giao thông chạy trốn, về sau còn muốn lăn lộn trong giới giải trí hay không?"
Tiểu Đào ở thế khó xử, nói: "Vậy. Báo cảnh sát?"
Tống Tu vừa định nói cái gì, dư quang lại nhìn thấy một tiểu cô nương quen mắt đi về phía này, trong miệng tựa hồ nói cái gì đó, trong lòng cậu lộp bộp một tiếng, thầm nghĩ không tốt.
Cô bé này cậu nhớ rõ, trước đó khi tham gia buổi họp báo, là một fan trung thành của cậu.
Tiểu cô nương đại khái là nói bảo vệ cậu, chọc cho những người khác cực kỳ phẫn nộ, nhao nhao đi vây công tiểu cô nương này.
Tống Tu sắc mặt trầm xuống, muốn lái xe xuống, Tiểu Đào kéo lại Tống Tu, nhắc nhở: "Bên ngoài tất cả đều là fan của Hạ Tông, nếu bị bọn họ bắt được, sống chết xé rách trái tim của anh cũng có thể."
"Tôi biết." Cậu bẻ ngón tay Tiểu Đào ra, cố chấp mở cửa xe, lập tức xuống xe, lại nhanh chóng đóng cửa xe lại, bước nhanh đến bên cạnh tiểu cô nương.
Vừa lúc có người đã giơ tay lên muốn đánh tiểu cô nương này, bị Tống Tu cầm cổ tay, có chừng mực kéo sang một bên, cậu đem tiểu cô nương bảo vệ ở trong ngực, vô số đèn bài nện ở trên người cậu.
"Mày mau tìm chết đi" Trong một đám tiếng chửi rủa, một tiếng vang bén nhọn xen lẫn tiếng phá gió, Tống Tu thầm nghĩ không tốt, cậu đem tiểu cô nương ôm vào trong ngực, đem nàng che chở thật kín.
"Phanh" một tiếng, vật nặng nện lên đầu cậu, một cỗ máu dính dính từ thái dương của cậu lưu lại, trước mắt một mảnh đỏ tươi.
Tiểu cô nương ở trong lòng cậu ngây ngẩn cả người, nước mắt ở hốc mắt, nàng ôm lấy thắt lưng Tống Tu, lớn tiếng khóc nói: "Không... Không cần a, Tống Tu..."
Những người khác cũng đều ngây ngẩn cả người, nhìn máu tươi thấm ướt vạt áo cậu, nhỏ giọt trên mặt đất, không bao lâu liền hội tụ một bãi máu tươi nhỏ.
Tiểu Đào từ trong xe liên tục vừa lăn vừa bò chạy về phía Tống Tu, điện thoại di động bị vứt ở nửa đường, trong điện thoại di động kết nối truyền đến thanh âm không kiên nhẫn của Hạ Tông: "Này? Có chuyện gì vậy?"
Hiện trường yên tĩnh gần như âm thanh một cây kim rơi xuống đều có thể nghe thấy, chỉ có tiếng khóc của cô gái thập phần rõ ràng.
Hạ Tông vốn định trực tiếp cúp điện thoại, nhưng nghe được sự trầm mặc và tiếng khóc khó hiểu ở đầu dây bên kia, trong lòng nhất thời có dự cảm không tốt, hắn hỏi: "Tiểu Đào? Tống Tu? Có chuyện gì vậy? Chuyện gì đã xảy ra vậy?"