Edit: Thẩm Thiên Lăng
Trận chiến này mọi người rất chật vật, muốn tắm rửa một chút, nghe thấy có nước vừa nở nụ cười, lại bị câu tiếp theo làm cứng người, xoay người chui vào trong lều, thay quần áo.
Sở Thiếu Khuynh đem cây đuốc cắm trên mặt đất, cũng chui vào trong lều trại. Ba lô không thấm nước, bên trong mọi thứ đều khô ráo.
Sở Thiếu Khuynh thay quần áo ướt ra, đi ra ngoài với một bộ quần áo làm mọi người không dám nhìn thẳng.
[Tới, tới, anh ấy tới, lại mặc áo phông xanh, quần đùi đen, đã vậy còn siêu nhăn nheo.]
[Haiz, vì sự dũng cảm của đội trưởng hôm nay, tôi sẽ không nói là rất cay mắt.]
[Có gì đáng chê cười đâu! Cho dù đội trưởng làm tôi cay mắt, cũng là cay đến đẹp trai.]
[Chỉ có tôi quan tâm khối thịt thằn lằn kia để làm gì sao?]
[Tôi không muốn đoán rằng nó dùng để ăn.]
“Đoán đúng rồi.”
Sở Thiếu Khuynh đem thịt kẹp vào cành cây để nướng, từ trong đống thịt mà Phong Dĩnh đã xẻ ra, lấy ra hai cái chân, tươi ngon, khá nặng, có mỡ không tồi.
[A, thật sự muốn ăn sao?]
Phòng phát sóng trực tiếp thét chói tai, nghĩ đến bộ dáng xấu xí của thằn lằn, có người xanh mặt.
Sở Thiếu Khuynh cũng mặc kệ bọn họ, liếʍ liếʍ cánh môi, lần này thịt nhất định đủ ăn.
Xách lên hai cái đùi, lại chọn một khối thịt béo nhất, Sở Thiếu Khuynh đang muốn đứng dậy, thì bị đè lại bả vai.
Sở Thiếu Khuynh nhướng mày:
“Làm gì vậy?”
“Chữa vết thương đã!”
Phong Dĩnh ngồi xổm xuống, từ trong hòm thuốc lấy ra thiết bị trị liệu, chiếu lên vết thương trên đầu Sở Thiếu Khuynh.
Vì tò mò đối với công nghệ cao, Sở Thiếu Khuynh không nhúc nhích, muốn nhìn xem hắn đang làm gì.
Ánh mắt Phong Dĩnh phức tạp, từ biểu cảm của đội trưởng hắn lại một lần nữa xác nhận, anh không biết đây là gì.
Việc trị liệu chỉ khoảng 3 phút, anh sờ vào đã không thấy đau nữa, miệng vết thương đã đóng vảy, Sở Thiếu Khuynh không thể không cảm thán khoa học kỹ thuật của thời đại này.
“Anh lại muốn làm gì!”
Bắt lấy bàn tay đang thò vào trong áo anh, Sở Thiếu Khuynh đang xuy xét có nên cầm thịt đập vào mặt hắn không.
“Xem ngực của anh!”
Chân thằn lằn lớn kia đập vào ngực anh, không nhìn một cái hắn không yên tâm.
Sở Thiếu Khuynh nhìn vẻ mặt kiên định của Phong Dĩnh, khóe miệng giật giật, buông tay ra, ngực thật sự rất đau, may mắn là vết thương không sâu.
Phong Dĩnh cầm áo phông của Sở Thiếu Khuynh, đang chuẩn bị cởi, đột nhiên tay cứng đờ, quay đầu lại:
“Tiểu Hắc, tắt phát sóng trực tiếp.”
Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp: Tại sao người bị thương luôn là chúng tôi vậy?
Tác giả có lời muốn nói:
Đội trưởng muốn tắm rửa.
Phó đội: Tiểu Hắc, tắt phát sóng trực tiếp.
Đội trưởng muốn thay quần áo.
Phó đội: Tiểu Hắc, tắt phát sóng trực tiếp.
Đội trưởng muốn chơm chơm.
Phó đội: Không cần, để mọi người xem hắn là ai.
Đang muốn tắt phát sóng trực tiếp Tiểu Hắc:……
Tiểu Hắc: Tiểu Hắc là khối gạch, đi đến đâu cũng bị dời đi!