Edit: Thẩm Thiên Lăng
Vừa rồi khi chiến đấu với con thằn lằn, anh vẫn luôn dẫn con thằn lằn sang bên phải, hóa ra là muốn giữ hai cây này còn nguyên vẹn.
Hang động có hình tam giác, rộng khoảng 3 mét, cao khoảng 2 mét, mới đi vào cửa động, Sở Thiếu Khuynh nghe được tiếng nước yếu ớt và tiếng gió rít, có hơi dọa người.
Anh đoán hang động bây giờ không còn nguy hiểm lớn, Sở Thiếu Khuynh lấy ra dao găm, đi ngược hướng với cơn mưa lớn, một lúc sau, mọi người nghi hoặc nhìn anh động tác nhanh chóng chặt hai cành cây to kéo về.
Tây Trạch cùng Mỹ Hi vừa nhổ xong cây hồ tiêu và ớt, đi theo Sở Thiếu Khuynh, kỳ quái hỏi:
“Đội trưởng, anh chặt cây này làm gì vậy ạ?”
“Nhóm lửa!”
Sở Thiếu Khuynh kéo cây trở lại cửa động, ba người còn lại cũng chuyển hành lý và đồ đạc đi tới.
Nhìn hang động tối tăm không thấy ngón tay, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía đội trưởng.
“Đem đồ đạc để ở đây trước, Phong Dĩnh và Tây Trạch đi kéo thịt về, Tư Lạc Khắc và Mỹ Hi chặt củi tro thành khúc rồi chuyển vào hang. Phỉ Bích theo tôi đi nhóm lửa, mọi người, hãy hoàn thành công việc trước mắt càng nhanh càng tốt.”
Bầu trời càng lúc càng tối, mưa càng lúc càng lớn, cần phải nhanh chóng vào hang động, nếu sinh bệnh sẽ gặp rắc rối lớn.
Sở Thiếu Khuynh nhờ Phỉ Bích lấy tấm gỗ, anh dùng dao lột vỏ cây, giũ sạch nước rồi mang đến nơi khô ráo ở cửa hang và xếp thành một đống hình tháp.
Không thể không nói, Phỉ Bích rất có tài trong việc tạo lửa, chưa đầy mười phút, len gỗ đã cháy, Sở Thiếu Khuynh cẩn thận đem len gỗ đang cháy đặt dưới lớp vỏ cây, không ngừng thêm len gỗ vào để cho nó cháy.
[Đội trưởng, anh không phải là hơi thiển cận sao? Gỗ này ướt đó, ướt đó, ướt đó trời. Điều quan trọng phải nói ba lần, anh thật sự cảm thấy có thể cháy sao?]
[Đội trưởng muốn nhóm lửa đến điên rồi sao? Dùng củi ướt nhóm lửa, anh để khoa học đi đâu rồi? Nắp quan tài của các nhà khoa học sắp áp không được rồi.]
[Đội trưởng vừa nãy hình như bị đυ.ng đầu, có khi nào.....]
[Mau nhìn, cháy rồi.]
Gỗ ướt đốt cháy trong mắt mọi người một cách khó tin, từ một tia lửa trở thành ngọn lửa, sau đó biến thành ngọn lửa lớn hừng hực, trong nháy mắt chiếu sáng xung quanh.
[A, mặt tôi đau quá!]
[A, chúa bảo có lửa, nên lửa tới.]
[Tôi không tin, cầu giải thích.]
Khi lửa cháy, Sở Thiếu Khuynh cũng rất có cảm giác thành tựu, cười nói:
“Đây là gỗ tần bì, là gỗ dễ cháy, là cao thủ đốt lửa nơi hoang dã.”
Mọi người:……
Lửa đốt lên, những bước tiếp theo sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Sau khi dời lửa vào trong hang, Sở Thiếu Khuynh quan sát xung quanh, phát hiện hang động rất lớn, độ sâu khó có thể đoán được.
Sở Thiếu Khuynh lấy ra một mảnh quần áo khô, cắt một dải vải, kẹp giữa cành tro nứt nẻ, quấn hai lần, đặt trên lửa, chờ cho cháy hết rồi đi vào trong hang động.
Tiếng nước càng ngày càng rõ ràng, Sở Thiếu Khuynh phán đoán đây hẳn là một động thủy. Quả nhiên đi không xa, Sở Thiếu Khuynh nhìn thấy một cái hồ nước chảy róc rách, càng đi xuống càng khó khăn.
Sở Thiếu Khuynh đi đến bên hồ, múc nước lên liếʍ một chút, trên mặt đất có dấu chân, còn có những sợi lông trắng rơi vương vãi. Sở Thiếu Khuynh xoa xoa mái tóc cứng đơ của mình, cảm thấy có chút quen.
Có vẻ con thằn lằn kia chỉ tạm thời ẩn náu trong cái hang này, cái hang này còn có chủ nhân khác.
Ven hồ có nhiều cục đá đã trở nên nhẵn mịn sau nhiều năm bị nước hồ cuốn trôi.
Sở Thiếu Khuynh lục lọi trong một đống đá và tìm thấy một viên đá dài khoảng 8 inch, dày 10 mm, là đá hoa cương. Là thứ tốt, có thể mang đi.
Khi Sở Thiếu Khuynh mang theo phiến đá trở lại, mọi người đều đã vào hang, toàn thân đều ướt sũng. Lều đã được dựng lên, Mỹ Hi và Phỉ Bích đang chuẩn bị bước vào. Phong Dĩnh đang đứng trong ánh sáng mờ ảo, bóng dáng lờ mờ, như muốn đi tìm anh.
Sở Thiếu Khuynh thuận tay đem phiến đá đưa cho Phong Dĩnh, vẫy vẫy nước trên người, nói:
“Đều đi thay quần áo đi! Đừng để bị cảm, bên trong tôi đã xem qua, có nước, nhưng bây giờ quá tối, không thể tắm.”