Mỹ Nhân Điên Cuồng Trêu Chọc, Tuyệt Sắc Nam Chủ Bị Câu Hồn

Quyển 1 - Chương 22: Trụ trì, Tâm Phật của người không ổn định (22)

Điện Thất Phật.

Mặc Không quỳ trước bảy bức tượng Phật cao chót vót, dưới đầu gối không lót đệm hương bồ.

Đào Hải đi lấy gậy hồi lâu mới từ từ mang gậy tới.

Mặc Không ngẩng đầu nhìn tượng phật trước mặt, chắp tay, vẻ mặt kiên định nói: “A Di Đà Phật! Mặc Không đã động lòng phàm trần, không còn mặt mũi nào bước vào cửa Phật này nữa. Phật từ bi, con bằng lòng gánh chịu hình phạt tám mươi mốt trượng, thỉnh cầu được hoàn tục!”

“Cái gì?!” Cây gậy trong tay Đào Hải rơi xuống đất, hắn chạy về phía trước, đầy kinh ngạc và bối rối: “Trụ trì, người... người thực sự muốn quay lại cuộc sống thế tục? Rốt cuộc điều gì đã lay chuyển được tâm Phật kiên cố như bàn thạch của người?”

Mặc Không dường như thở dài một hơi, mở miệng nói: “Ta nhập nơi cửa Phật vốn là vì lợi ích của bản thân chuộc lại tội nghiệt mang trên người, mục đích vốn không trong sạch, làm sao dám khoe khoang tâm Phật kiên định như bàn thạch? Cửa Phật là nơi thiên liêng, hiện giờ ta lại động tâm phàm trần, lại không muốn vứt bỏ nàng, vì vậy cũng chỉ có thể… hoàn tục.”

Đào Hải suy nghĩ một chút, thốt lên: “Người trong lòng trụ trì chính là Tô Quý phi?”

Mặc không im lặng không nói.

Đào Hải biết mình đã suy đoán đúng, lo lắng nói: “Nhưng trụ trì có bao giờ nghĩ rằng có lẽ tất cả những điều này là mưu kế của Hoàng Thượng? Với tâm tư chu đáo của trụ trì, chắc chắn người đã sớm biết trong các vị nương nương bị phạt ở chùa này có mật thám, sở dĩ Hoàng Thượng không muốn các nương nương trở về, chính là vì che đậy một trong những mật thám trong đó.

Tổng cộng có mười tám vị nương nương, nhưng chúng ta vẫn không biết người nào trong số những vị nương nương đó. Hoàng Thượng cảm thấy bọn mật thám không thu được thông tin hữu ích nào. Có lẽ Tô Quý phi này chính là người được phái đến đây để dụ dỗ trụ trì, để kiểm chứng xem người có toàn tâm toàn ý muốn nhập cửa Phật hay không, hay trong lòng người vẫn còn du͙© vọиɠ phản nghịch. Trụ trì, nếu người thật sự hoàn tục, Hoàng Thượng nhất định sẽ cho rằng người còn có ý đồ mưu phản mà gϊếŧ chết người!”

Đào Hải dùng lời nói nghiêm túc thuyết phục.

Mặc Không kiên quyết trả lời: “Nàng không thể là gián điệp do hắn cử đến. Hơn nữa, ngươi cũng đã nhìn thấy hình phạt bằng gậy mà nàng bị trừng phạt. Phải mất hơn mười ngày mới đến được chùa, vết thương của nàng còn rất nặng. Phải mất hơn một tháng mới được xem là tạm ổn, điều đó cho thấy mức độ nghiêm trọng của nó.”

Đào Hải càng lo lắng hơn khi thấy Mặc Không không tin, vội vàng nói thêm: “Hắn vì ổn định ngôi vị hoàng đế của hắn, có chuyện gì là làm không được? Thủ đoạn trừng phạt của hắn có thể khiến Tô Vãn Tình ngoan ngoãn nghe lời, làm nhiều việc cho hắn.

Hơn nữa, hắn còn muốn ban hôn công chúa Phượng Hoàng mà hắn sủng ái nhất cho Tô Tranh, điều này chứng tỏ hắn trọng dụng Tô gia đến mức nào!”

“Cho dù là nàng thì sao.” Mặc Không làm ngơ trước lời nói tha thiết của Đào Hải, lạnh lùng nói: “Làm đi!”

“Trụ trì!!”

“Làm đi! Đừng để ta nói lại lần thứ ba!” Mệnh lệnh của Mặc Không không thể nghi ngờ.

Đào Hải run rẩy nhặt cây gậy trên mặt đất lên, ứa nước mắt mà nói: “Trụ trì! Chiến lược gia như người không nên vì một nữ nhân mà mất đi cái đúng mực! Càng huống hồ, đây là tám mươi mốt trượng.....”

“Đào Hải!!”

Mặc Không trở nên tức giận.

Đào Hải nghiến răng kìm nước mắt giơ cây gậy trong tay lên nhưng lại không nỡ hạ nó xuống.

Đột nhiên.

Một tiểu hòa thượng vội vã từ ngoài điện đi vào, trên tay cầm một phong thư, vội vàng nói: “Trưởng lão! Trụ trì! Thư của Hoàng Thượng!”

Đào Hải có cớ, vội vàng buông cây gậy trong tay xuống, nhận phong thư từ trong tay vị tiểu hòa thượng, tiểu hòa thượng chắp hai tay lại, cúi đầu xong rời khỏi điện.

Đào Hải mở phong thư ra, đọc một lúc, vẻ mặt hơi thay đổi: “Trụ trì! Trong thư nói nhân dịp sinh thần của Hoàng Thượng trong nửa tháng nữa, muốn mời tất cả các nương nương về cung dự tiệc. Trụ trì, người... cũng đi, nói rằng người tham gia với tư cách là một nhà sư vì hắn mà cầu phúc!”

Mặc Không bỗng nhiên nắm chặt hai tay, trong mắt tràn đầy hận ý vô tận, lạnh lùng nói: “Trên đời ai cũng có thể sống lâu, nhưng chỉ riêng hắn không xứng đáng sống trăm năm!”

Đào Hải đột nhiên nghĩ tới điều gì, vội vàng nói: “Trụ trì! Vào lúc này, người không thể hoàn tục. Hoàng Thượng lấy cớ sinh thần để người cùng các vị nương nương hồi cung. Ta sợ rằng hắn muốn đích thân kiểm tra người, nếu như người lúc này hoàn tục, hắn trong cung đang chờ cùng mấy vạn quân triều đình muốn gϊếŧ người!”

Mặc Không dường như đang suy nghĩ.

Đào Hải chợt nảy ra ý tưởng, nghĩ ra biện pháp hay, lập tức thay đổi quan điểm, ra sức khuyên can: “Trụ trì! Cho dù người không coi trọng mạng sống của mình, thì người có bao giờ nghĩ đến lý do người trở lại thế tục hay không? Nếu người chết, có thể Tô Vãn Tình sẽ hòa thuận với Lý Hoài, công tử Lý gia, khi cỏ mọc trên mộ người, có lẽ chỉ có Đào Hải sẽ là người duy nhất chăm sóc cho người.”

Cảnh tượng Tô Vãn Tình khen ngợi Lý Hoài đột nhiên hiện lên trong đầu Mặc Không, hai tay hắn càng siết chặt hơn, hơi quay đầu lại, tỏ vẻ bất mãn nhìn Đào Hải nói những lời không biết lựa.

Đào Hải vội vàng cụp mắt xuống, không phải nhìn ánh mắt lạnh lùng đáng sợ của Mặc Không.



Các phi tần vừa nghe tin có thể trở về cung, lập tức vui mừng, thu dọn đồ đạc gọn gàng chuẩn bị xuất phát.

Tuy nhiên, Lưu Quý phi ngày càng trở nên chán nản kể từ khi vị tiểu hòa thượng rời khỏi chùa.

Tô Vãn Tình liếc nhìn bộ dáng lơ đãng của Lưu Quý phi, chợt nhớ tới những phi tần này vốn muốn để Hoàng đế ra lệnh chặt đầu nàng.

Điều duy nhất họ có thể làm là gửi tâm kinh đến cung, cùng thư tố cáo để cáo trạng hết tội ác hãm hại bọn họ của nàng.

Nhưng giữa đường lại gặp sự cố, chẳng lẽ sự việc do Lưu Quý phi?

Bởi vì một khi tội ác của Tô Vãn Tình được phơi bày, phi tần các nàng nhất định có thể quay trở lại nhưng Lưu Quý phi không muốn hồi cung vì tiểu hòa thượng kia nên đã phái người chặn và cướp thư tố cáo.

Tuy nhiên, đây chỉ là suy đoán của Tô Vãn Tình.



Xe ngựa khởi hành với nhân lực lớn, được nha huyện địa phương điều động một số nhân lực thủ hộ để hộ tống mười chín vị nữ nhân xinh đẹp.

Hai, ba vị nương nương ngồi trên cùng một chiếc kiệu, đều nói chuyện vui vẻ, nói rằng lần này chỉ cần biểu hiện thật tốt trước mặt Hoàng đế thì có thể sẽ được ở lại trong cung mà không cần phải quay trở lại chùa.

Tô Vãn Tình, người đang ngồi trên chiếc ghế kiệu một mình, không có ý định quay lại với vị Hoàng đế, chẳng qua ở lại trong ngôi chùa quả thực rất kham khổ, hàng ngày nàng không những phải chép phạt tâm kinh mười lần với cây bút lông khó sử dụng đó, mà còn phải thức dậy sớm và quỳ gối trước Phật tổ niệm tụng.

Có trời mới biết nàng gặp khó khăn thế nào khi rời khỏi giường, đấu trí đấu dũng cũng với Dung chưởng sự dài dòng đó mỗi ngày, ngoại trừ Mặc Không, một món ngon có thể nuốt được, mọi thứ khác đều có vị đắng.



Xe ngựa đi gần một ngày và dừng ở một nơi rất đẹp để mọi người ra ngoài hít thở không khí trong lành.

Tô Vãn Tình xuống xe, liếc mắt nhìn khung cảnh xung quanh, đột nhiên cảm thấy có chút quen thuộc, tiếp tục đi về phía trước, đi đến một con sông nhỏ không có người ở, cảm giác quen thuộc này càng ngày càng mạnh mẽ.

Chẳng lẽ nguyên chủ Tô Vãn Tình từng tới nơi đây?

Nhưng...điều đó không đúng.

Tô Vãn Tình chợt nhớ tới khung cảnh này rất giống nơi nàng và nam nhân tài hoa kia từng đến. Đây có phải là... trùng hợp?

Lúc đó Tô Vãn Tình còn đang ngây người.

Tiếng bước chân quen thuộc trên cỏ đột nhiên vang lên phía sau nàng.