Mặc Không trực tiếp chặn nàng lại... sau đó dùng cánh tay to lớn của mình quét sạch mọi thứ trên bàn phía sau nàng.
Bọn họ đã ngã xuống và nằm lên bàn.
Đột nhiên.
“Cốc cốc!”
Giọng nói của Đào Hải vang lên.
“Trụ trì, tiếng ồn trong phòng là gì vậy? Là người té ngã sao??”
Đào Hải không thấy có phản ứng gì, bởi vì lo lắng cho trụ trì nên đang định đi tới cửa sổ bên cạnh xem có chuyện gì.
Đột nhiên vang lên một tiếng “cạch”, Mặc Không mở cửa ra, trong mắt vẫn còn cảm xúc: “Ta không sao, chỉ là vô tình làm đổ vài thứ trên bàn thôi. Đào Hải, ngươi đến đây có việc gì?”
Đào Hải nhìn vào mắt Mặc Không, có chút kinh ngạc. Hắn lại nhìn thấy trong mắt Mặc Không có chút không vui.
Đây là cảm giác mà hắn rất quen thuộc, bởi vì Đào Hải là thuộc hạ thân cận nhất của Mặc Không trước khi bước vào cửa Phật, hắn bước vào cửa Phật vì muốn đi theo Mặc Không.
Đào Hải thu hồi vẻ mặt nghi hoặc, nghiêm túc trả lời: “Có một tiểu công tử từ bên ngoài đi vào, nói bị một nữ nhân làm tổn thương, không muốn tiến vào phàm trần nữa, muốn thỉnh trụ trì cạo đầu, để hắn được vào cửa Phật trở thành hòa thượng.”
Mặc Không bình tĩnh lại, lấy lại vẻ bất mãn, bình tĩnh nói: “Ta hiểu rồi, ngươi có thể an bài cho hắn ở lại trong chùa trước, sau này ta sẽ đến đó.”
“Vâng, thưa trụ trì.”
Đào Hải quay người rời đi.
Mặc Không đóng cửa lại, nhưng bước chân của Đào Hải đột nhiên dừng lại, hắn quay người liếc nhìn cánh cửa đã đóng lại, sau đó quay người tiếp tục rời đi.
Tô Vãn Tình giơ tay lên, đặt lên vai hắn, ôm thật chặt, tựa như đang muốn tiếp tục với hắn, nhưng lời nàng nói lại là từ chối: “Trụ trì, ngươi nên đi làm chính sự~!”
Mặc Không nhìn đôi mắt ẩn tình như hoa đào của Tô Vãn Tình, hắn không thể kiểm chế, không muốn rời xa nàng, hắn chậm rãi nói: “Nàng cũng vậy.”
Định tiếp tục hôn lên lần nữa nhưng vẫn chưa đạt được điều đó.
Tô Vãn Tình đột nhiên cười nhẹ, giơ bàn tay mảnh khảnh lên, móc chiếc cằm hoàn hảo của hắn như một lưỡi dao cạo, nhẹ giọng nói: “Vãn Tình không phải chuyện chính sự của ngươi a~!”
Nói xong, Tô Vãn Tình xoay người quay mặt về phía cửa, tự mình mở cửa cho hắn, đẩy hắn ra ngoài, dùng giọng điệu nũng nịu nói: “Đã đến lúc phải đi rồi, Mặc Không ~!”
Mặc Không dừng bước, dường như lại thở dài một lần nữa, rồi bước đi.
Tô Vãn Tình nhìn bóng dáng rời đi của Mặc Không, nhếch môi. Xem ra khả năng tự chủ của vị thánh tăng này cũng không hơn gì.
Tuy nhiên, Tô Vãn Tình nhíu mày, tại sao hắn tựa hồ không có một chút dấu hiệu hoàn tục?
Theo sự hiểu biết ít ỏi của Tô Vãn Tình về hắn, hắn hoặc cắt đứt tình yêu hoặc quay lại cuộc sống thế tục, không nên tùy ý vi phạm giới luật như vậy?
Bước chân của Mặc Không lơ đãng đến mức hắn không hiểu tại sao nữ nhân ngày nào cũng theo đuổi, mê hoặc hắn gần đây lại đuổi hắn đi.
Chẳng lẽ nàng thực sự phải lòng Lý Hoài?
Càng nghĩ đến điều đó, hắn càng trở nên khó chịu hơn. Đây là lần đầu tiên hắn không thể kiềm chế được cảm xúc của chính mình vì một nữ nhân.
Hắn không có ý định cạo đầu cho tiểu công tử kia, hắn lang thang không có mục tiêu không biết muốn đi đâu.
…
Bên trong sảnh chính.
Mãi đến mấy ngày sau, Mặc Không mới tới cạo đầu cho vị tiểu công tử kia. Hắn nghiêm túc hỏi: “Thí chủ đã nghĩ kỹ chưa?”
Trong mắt tiểu công tử hiện lên vẻ bi thương, do dự gật đầu nói: “Nghĩ kỹ rồi, trụ trì, cạo đi!”
Mặc dù, Mặc Không không đứng ở trước mặt hắn, nhưng trong giọng điệu của hắn cũng có thể thấy được sự do dự, Mặc Không đặt tay lên đầu hắn, nói: “Nếu thí chủ đang do dự, xin hãy quay trở về, nghĩ kỹ rồi lại đến.”
Tiểu công tử đột nhiên quỳ gối về phía sau, kéo áo cà sa của Mặc Không, kích động mà nói: “Không! Trụ trì, ta đã nghĩ kỹ rồi, ta muốn cạo đầu xuất gia!”
Mặc Không dừng lại, đột nhiên nghĩ đến Đào Hải trước đó đã nói với hắn, hắn muốn xuất gia vì bị một nữ nhân làm tổn thương, chậm rãi hỏi: “Vậy thí chủ vì sao phải xuất gia?”
Tiểu công tử đau khổ mà trả lời: “Ta vốn tưởng rằng ta và Nguyệt Nhi yêu nhau, nàng ấy cũng là một nữ tữ tốt, ta đã thề rằng khi nào đổ đạt sẽ cưới nàng. Nhưng không ngờ nàng ấy lại thực sự vì chút ngân lượng mà muốn gả cho Hộ Bộ thị lang, Vương Trọng, làm tiểu thϊếp.
Vương Trọng đã gần năm mươi tuổi, trong nhà có vô số thê thϊếp và người thừa kế. Ta tưởng nàng ấy có nỗi khổ riêng phải chịu đựng, nhưng thực ra nàng ấy đã đích thân nói với ta rằng nàng là cam tâm tự nguyện làm điều đó, ta thực sự yêu nàng nên bây giờ ta rất đau khổ và tuyệt vọng. Ta không muốn bước vào chốn phàm trần nữa, quá đau đớn! Trụ trì, xin hãy... cạo đầu cho ta!”
Mặc Không rũ mắt xuống, mở miệng nói: “Tại sao thí chủ lại chắc chắn những lời nàng nói nguyện ý là sự thật chứ không phải nàng thực sự gặp khó khăn?”
Tiểu công tử ngẩn người một chút, đáp: “Đó là lời nàng tự mình nói với ta, sao có thể sai được?”
Mặc Không trầm tư một hồi, mở miệng nói: “Đôi khi những gì thí chủ thấy và nghe đều không phải là sự thật. Điều thực sự đúng là thí chủ cần phải cảm nhận bằng trái tim mình và cảm nhận xem nàng ấy là người như thế nào. Chỉ khi đó trái tim ngươi mới nói ra được câu trả lời chính xác.”
Tiểu công tử cẩn thận suy nghĩ, dường như hy vọng chợt nảy sinh: “Ta biết Nguyệt Nhi, nàng ấy là nữ tử tốt nhất trên đời. Ta vốn xuất thân từ một gia đình giàu có, cũng là thanh mai trúc mã của nàng ấy. Sau này gia đình ta sa sút, số người đến nhà nàng cầu thân nhiều đến nỗi muốn đạp vỡ ngưỡng cửa, nhưng nàng vẫn chưa đồng ý, ngược lại nàng đã giúp đỡ ta bằng mọi cách.
Nếu nàng muốn gả cho kẻ có tiền, lấy nhan sắc của nàng đã sớm gả cho người ta rồi, nhất định sẽ không chờ tới bây giờ, Vương Trọng nhất định dùng chức quan của hắn ép buộc nàng! Chính ta mới là người đáng chết. Nàng rõ ràng là một nữ tử tốt như vậy, nhưng ta không thể phân biệt được đúng sai, ta tin nàng ấy!”
Mặc Không hơi nhếch môi nói: “Nếu đã nghĩ thông suốt, vậy quay trở về đi.”
“Đa tạ trụ trì đã khuyên bảo! Đa tạ trụ trì!” Tiểu công tử vội vàng nói lời cảm tạ nhanh chân liền chạy.
Đào Hải ở một bên kinh ngạc nhìn Mặc Không nói: “Trụ trì, sao ngài dám khẳng định nữ nhân này là bị Vương Trọng cưỡng ép, không phải tự nguyện?”
Mặc Không nhớ lại cảnh tượng vừa rồi nói: “Cái nút đồng tâm mà hắn đang đeo nhìn rất xấu, chắc chắn hắn không mua ở chợ, nếu không thích thì làm sao hắn có thể tự tay làm được?”
“Bọn họ cho dù có yêu nhau, nữ nhân kia là bị ép buộc, nhưng nếu quay lại thì có thể thay đổi được gì? Vương Trọng tiểu nhân như vậy, hắn lại thư sinh yếu đuối làm sao có thể chống lại?” Đào Hải hỏi lại.
Mặc Không nhìn bóng đêm bên ngoài cung điện, chắc chắn mà nói: “Yên tâm, Vương Trọng sẽ sớm chết.”
Đếm từng ngày, vài ngày nữa, Vương Trọng sẽ bị Tô Tranh chặt đầu vì tội tham nhũng, con cái bị lưu đày, chính thê và thê thϊếp sẽ trở thành kỹ nữ hoặc nô ɭệ.
Đào Hải kinh ngạc nói: “Sao trụ trì lại biết?”
Mặc Không im lặng, thấy hắn không muốn nói, Đào Hải lập tức ngừng hỏi.
Đào Hải lại nhìn chằm chằm vào đôi mắt không rõ du͙© vọиɠ của Mặc Không, thâm ý nói: “Trụ trì, người chưa bao giờ nhúng tay vào chuyện phiền phức như vậy.”
Mặc Không bỗng nhiên tựa hồ đã có quyết định gì đó, rất nghiêm túc nói với Đào Hải: “Đi cầm cây gậy lần trước đến Điện Thất Phật.”
Nói xong, Mặc Không nhấc chân bước ra khỏi đại sảnh.
“Hả?!” Đạo Hải trợn to hai mắt, hào hứng nói: “Trụ trì, người lại vi phạm điều răn gì? Vết thương lần trước vừa mới lành, người...”
Mặc Không không đợi Đào Hải nói xong, đã dùng giọng ra lệnh nói: “Đi lấy đi.”