Mặc Không nhìn vào đôi mắt ngấn nước của nàng, không thể rời mắt được, cầm lòng không đậu mà mở miệng nói: “Tại sao nàng có thể... đánh cắp linh hồn của người khác dễ dàng như vậy……”
Tô Vãn Tình mỉm cười lấy cánh tay hắn xuống, sau đó đặt tay nàng lên trên vai hắn, rồi nhích tay lại gần cổ hắn, ngón tay khều khều, một cái tay khác đặt ở ngực hắn dùng ngón trỏ chỉ chỉ vào trái tim hắn, nhẹ giọng nói: “Cho nên, trái tim của Mặc Không ngươi đã bị mê hoặc……”
Đột nhiên.
Mặc Không giơ một tay kéo tay nàng xuống, kéo mạnh xuống lưng dưới của hắn, để nàng ôm hắn, sau đó hắn đặt tay lên lưng dưới của nàng, đặt tay còn lại sau đầu nàng và ôm nàng vào lòng.
Lại hôn lên.
Khó kìm lòng nổi, đây là lần đầu tiên Mặc Không có thể hiểu được uy lực của từ này, cái gì thân phận, cái gì giới luật, cái gì trói buộc, cái gì đúng sai, hắn dường như bị mê hoặc tâm trí, vô pháp khống chế, vô pháp kiềm chế, vô pháp khắc chế.
Chỉ có thể, không quan tâm tất cả mà tùy ý chìm đắm vào!
Mặc Không mang theo nàng tiến về phía trước, Tô Vãn Tình một đường lui về sau, đến khi cánh tay Mặc Không đang đặt sau lưng nàng đυ.ng vào cây hoa đào phía sau.
Thân cây rung chuyển, những cành đầy hoa đào và lá trong nháy mắt rơi rải rác khắp mặt đất, rơi khắp trên người bọn họ, hai người tuyệt sắc gắt gao ôm nhau, nồng nhiệt chạm vào nhau.
Những cánh hoa cứ rơi xuống trên người bọn họ như lạc vào chốn thần tiên.
Sai, là sai, là sai lầm.
Chính là, vì sao, vì sao hắn biết rõ là sai, nhưng vẫn không thể khống chế, vì sao nữ tử trước mặt này lại quyến rũ như vậy, vì sao, vì sao……
Mặc Không thực sự muốn một gậy đánh thật mạnh vào lưng hắn, nhưng hắn không nghĩ vào lúc này tỉnh táo lại, lại đầy mâu thuẫn, giằng co, thống khổ, sung sướиɠ.
Cuối cùng, vẫn tiếp tục sa lầy vào.
Mặc Không đột nhiên… càng thêm nhiệt tình hơn.
Cho đến khi Tô Vãn Tình có chút nhũn ra, Mặc Không mới dừng lại, Mặc Không đem cái trán của mình đặt lên trán nàng, tay vẫn như cũ đặt sau ót nàng.
Tô Vãn Tình có chút bất ngờ, dường như Mặc Không không thể khống chế được nhiều như nàng nghĩ.
Tuy nhiên, món ăn tuyệt vời này thực sự rất ngon!
Ánh mắt Tô Vãn Tình có chút mê ly, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, hơi thở khó khăn, Mặc Không rũ mắt nhìn chằm chằm nàng… lại muốn hôn lần nữa.
Tô Vãn Tình đột nhiên giơ ngón tay ngọc lên, đặt lên môi hắn, thanh âm nhẹ nhàng, run rẩy nói: “Mặc Không ~, người xuất gia phải thanh tâm quả dục, tuân thủ nghiêm ngặt giới quy, làm sao có thể làm điều này……”
Tuy nhiên, Tô Vãn Tình còn chưa nói hết lời, Mặc Không lại đột nhiên kéo tay nàng xuống, chặn miệng nàng lại, thậm chí còn nhiệt tình hơn trước.
Mặc Không như vậy mà sa lầy vào, Tô Vãn Tình thật ra không vội, trong đầu nàng đang tràn ngập suy nghĩ về việc nên từ chối hay chào đón, nàng muốn càng nhiều hơn, nàng muốn Mặc Không đối với nàng càng thêm nghiện.
Hoàn toàn không rời nàng!
Đột nhiên.
“A!”
Tô Vãn Tình cắn hắn.
Mặc Không... không còn cách nào khác đành phải tách ra, hắn có chút u oán nhìn Tô Vãn Tình, nhưng chính vết cắn đã khiến hắn tỉnh táo lại, ý thức được chính mình có thân phận gì, không nên làm chuyện gì.
Nhưng khi nhận ra điều này, hắn lại rất không vui.
Tô Vãn Tình nhìn Mặc Không chậm rãi đến gần, Mặc Không tưởng rằng Tô Vãn Tình muốn hôn hắn, nhưng Tô Vãn Tình lại ghé sát vào tai Mặc Không, nhẹ nhàng phả hơi nóng, làm tai hắn đỏ ửng lên.
Tô Vãn Tình cong khóe môi, dùng giọng nói nhẹ nhàng đến tận xương tủy: “Mặc Không, lần sau, chúng ta lại tiếp tục… Được không?”
Tô Vãn Tình thu lại khuôn mặt nhỏ nhắn, dùng đôi mắt mùa thu trong sáng ngây thơ nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Mặc Không, Mặc Không như bị hạ mê hồn dược, thế nhưng theo bản năng ngoan ngoãn đáp ứng: “Được.”
Tuy nhiên, Mặc Không không biết kế hoạch tiếp theo của Tô Vãn Tình là gì.
Lúc này, Tô Vãn Tình cũng không biết Mặc Không đang nghĩ gì, kỳ thật hắn đã cân nhắc việc quay trở lại cuộc sống thế tục.
……
Tô Vãn Tình đứng ở cửa viện Mặc Không, lại không có đi vào, mà là đang đợi Đào Hải từ trong viện đi ra.
“A di đà phật! Tô Quý phi nương nương? Mới sáng tinh mơ người như thế nào lại tới đây?”
Tô Vãn Tình hơi hé miệng rồi lại ngậm miệng, liếc mắt nhìn trong viện, sau đó yếu ớt hỏi: “Bổn cung muốn hỏi một chút, Trụ trì Mặc Không, hắn… đã chết sao?”
“A???” Đào Hải liền sửng sốt, hắn nghiêm túc đáp: “Trụ trì hiện tại vẫn còn sống, Tô Quý phi nương nương sao lại nói những lời này?”
Tô Vãn Tình lại yếu ớt hỏi: “Vậy hắn vẫn sống tốt, hay là nửa chết nửa sống?”
“A???” Tiểu hòa thượng lại sửng sốt lần nữa, hắn lại nghiêm túc đáp:“Trụ trì hiện tại khá tốt, khoảng thời gian trước chịu trượng hình trên lưng cũng đã ổn, chỉ là khóe miệng hắn không hiểu tại sao lại bị thương, không rõ nguyên nhân, không biết đã xảy ra chuyện gì!”
“Ồ, không chết là tốt rồi.” Tô Vãn Tình nhẹ nhàng thở ra, không để ý tới lời nói cuối cùng của hắn.
Đào Hải không khỏi giật giật khóe miệng.
Bất quá, dựa theo tính tình của Mặc Không, lần này không phải hắn nên đánh mình bốn mươi gậy sao? Chẳng lẽ hắn không nhất quyết tuân theo quy củ?
Nhưng Tô Vãn Tình luôn cảm thấy Mặc Không không nên là người như vậy.
Tô Vãn Tình cho rằng mình nói thực nhỏ nhẹ, trong phòng Mặc Không nghe không được, nhưng điều nàng không biết là những người luyện võ luôn có đôi tai nhạy cảm, cho nên hắn đã nghe thấy hết cuộc trò chuyện của nàng và Đào Hải.
Mặc Không thiếu chút nữa không đỡ nổi.
……
Buổi tối.
Tô Vãn Tình lại cùng Tô Tranh còn có Lý Hoài gặp mặt nhau, nói chút lời, thủ vệ gác cổng chùa vì nể mặt Tô Tranh, nên đồng ý để Tô Vãn Tình mang thức ăn vào.
Hơn nữa còn tự mình đem mấy thứ này khuân đến phòng cho Tô Vãn Tình.
Bởi vì Tô đại tướng quân dũng cảm, thiện chiến, uy phong lẫm liệt, bọn hắn cực kỳ sùng bái, nhưng tất cả những thứ này đều được bí mật mang vào sau lưng các phi tần khác.
Bởi vì các phi tần khác đều mang thù oán với Tô Vãn Tình, nếu như bị bọn họ thấy, những đồ kia nhất định không thể mang vào.
Trong kinh công việc bận rộn, Tô Tranh lưu luyến không muốn rời đi, Lý Hoài đầy bụng ưu sầu mà theo Tô Tranh rời đi.
Lúc này sắc trời đã tối, Tô Vãn Tình xoay người tính vào chùa, lại bỗng nhiên gặp được Mặc Không đứng ở trước mắt.
Tô Vãn Tình nhìn hắn hơi mỉm cười, thế nhưng một câu không nói liền đi ngang qua hắn, Mặc Không muốn nắm lấy tay nàng, dừng lại trong không trung, có chút kinh ngạc mà nhìn nàng rời đi.
Liền như vậy…… rời đi?
……
Từ sau lần đó, hắn mỗi lần nhìn thấy Tô Vãn Tình, Tô Vãn Tình mỗi lần đều ngoảnh mặt làm ngơ, làm như không thấy.
Tô Vãn Tình vội vàng bước chân lại một lần nữa muốn rời đi, Mặc Không có chút thiếu kiên nhẫn, bước nhanh lên trước, ngăn ở trước mặt nàng, thấy ánh mắt nàng nhìn hắn bình tĩnh không gợn sóng, hắn bỗng nhiên có chút hoảng hốt.
Mặc Không chậm rãi mở miệng nói: “Lần trước là bởi vì tới gần tết Thượng Tị, mới miễn một tháng tâm kinh, hiện giờ, trong vài ngày nữa, đã đến lúc chép lại tâm kinh, nương nương không phải luyện tập lại chữ viết sao?”
Tô Vãn Tình mỉm cười nhẹ giọng nói: “Đương nhiên là cần.”
“Vậy……”
Mặc Không muốn nói cái gì đó.
Tô Vãn Tình bỗng nhiên chỉ vào một nam tử ở cửa nói: “Đây là tiên sinh ta mời đến, vị tiên sinh này ở thôn trên, có thể nói là nổi danh vạn dặm, học thức uyên bác, chữ viết mạnh mẽ đến mức xuyên qua giấy và dính vào gỗ. Thật là hoành tráng~!”