Sắc mặt Mặc Không vẫn lạnh lùng đến đáng sợ, nghiêm nghị hỏi: “Vì sao vừa rồi không tránh?”
Tô Vãn Tình lại ấp úng, một bộ dạng vô tội, biết rõ nhưng cố tình hỏi lại, âm thanh nhẹ nhàng nói: “Cái gì…… không tránh?”
Mặc Không lại lần nữa lạnh lùng nói: “Trả lời ta!”
Tô Vãn Tình nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của hắn, tim nàng chợt đập mạnh, nàng mỉm cười, lại dùng âm thanh mềm mại như thể hòa tan xương cốt người nghe, nói: “Ta chưa kịp tránh, thì Mặc Không ngươi đã tới.”
Đột nhiên.
Mặc Không dùng tay véo véo eo nhỏ của nàng, giọng như ra lệnh nói: “Không được có lần sau.”
Tô Vãn Tình sửng sốt, thật ra nàng không nghĩ Mặc Không ăn phải dấm, lại còn tư thái bá đạo như vậy.
Tô Vãn Tình mỉm cười, nâng hai tay lên, đặt trên vai hắn, ôm hắn thật chặt, sau đó dùng chiếc mũi xinh đẹp của mình ngửi cổ Mặc Không, rồi nhẹ nhàng nói với vẻ chân thành và ngây thơ: “Mặc Không… thật là nồng mùi dấm nha! Trụ trì, tâm Phật của người không ổn!”
Tô Vãn Tình vừa dứt lời.
Bàn tay phải của Mặc Không đặt sau đầu nàng di chuyển xuống, rồi đẩy lên, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đồng thời hướng về phía trước và hướng lên trên, hắn hơi cúi xuống, hạ mắt và hôn nàng.
Nồng nhiệt lại bá đạo.
Tô Vãn Tình siết chặt vòng tay, tùy ý buông thả, trong lòng thầm vui mừng, kế hoạch này thật sự có hiệu quả.
Mặc Không đột nhiên xoay người nàng lại, ngã sang một bên...Trên giường, tay hắn đặt vào đai lưng của nàng, khiến nàng càng thêm cuồng nhiệt.
Tô Vãn Tình lúc này nắm lấy tay hắn đang cầm đai lưng, Mặc Không dừng lại, nhìn nàng.
Tô Vãn Tình ra vẻ giật mình mà mở miệng nói: “Mặc Không, ngươi đây là……”
“Phá giới.” Mặc Không không đợi nàng nói hết lời, liền đáp lời nàng.
Dứt lời, Mặc Không lại hôn tiếp.
Tô Vãn Tình bỗng nhiên giãy giụa, Mặc Không ngừng lại, hắn nhìn khuôn mặt nhỏ ửng đỏ của nàng, đột nhiên véo eo nàng, lạnh lùng nói: “Nàng chính là còn đang suy nghĩ tới Lý Hoài?”
“Đau ~!”
Tô Vãn Tình đau đến mức nhíu mày.
Nàng nghiêm túc lại ngây thơ, nhẹ giọng nói: “So với hắn, ta càng muốn nghĩ tới ngươi hơn, nhưng Mặc Không, người xuất gia phải thanh tâm quả dục, tuân thủ nghiêm ngặt giới quy, ngươi hiện tại là nhất thời xúc động, đầu óc không được thanh tỉnh, nếu sau này ngươi thanh tỉnh, lại gọi người tới đánh chết ngươi, thì ta phải làm sao bây giờ?”
Tô Vãn Tình đột nhiên cảm thấy mình có được quá sớm sẽ mất đi ý nghĩa, nàng muốn làm cho Mặc Không càng không thể kiềm chế được tình cảm của hắn dành cho nàng.
Nam nhân, chỉ khi chưa có được đối phương, mới vì đối phương mà hy sinh hoặc trả giá thứ gì đó rất quan trọng, để đối phương cảm nhận được điều đó.
Trong tất cả chúng sinh, hắn chỉ là một trong những ngọn cỏ, không phải tất cả trên đời, nhưng nàng dừng lại, chạm vào ngọn cỏ, kiểu từ chối này sẽ khiến đối phương càng thêm nghiện.
Tô Vãn Tình biết rõ đạo lý trong đó, cũng thực sự thích dáng vẻ của Mặc Không đối với nàng không thể kiềm chế được.
Cho nên, nàng muốn Mặc Không đích thân nói với nàng rằng hắn muốn trở lại cuộc sống thế tục trước khi nàng có thể ăn thịt hắn.
Lời nói của Tô Vãn Tình dường như khiến Mặc Không tỉnh táo lại, đúng vậy, hắn làm như vậy là sai.
Mặc Không tựa hồ có chút thở dài, sau đó duỗi tay ôm eo nhỏ Tô Vãn Tình, cùng Tô Vãn Tình đứng lên.
Tô Vãn Tình nhìn gương mặt tuyệt sắc của Mặc Không đang ở gần như vậy, bỗng nhiên có chút hối hận vì vừa mới cự tuyệt, hiện tại nàng thật sự đang kìm nén cơn giận.
Mặc Không đưa tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen của Tô Vãn Tình, sau đó lại nắm lấy cánh tay Tô Vãn Tình, nhưng lần này động tác của hắn không mạnh như lúc nãy.
“Đi, ta mang nàng tới nơi này.” Hắn ôn nhu nói.
Tô Vãn Tình khó hiểu, nhẹ giọng dò hỏi: “Mặc Không, ngươi muốn mang ta đi nơi nào?”
“Tới đó nàng sẽ biết.”
……
Mặc Không một đường mang theo Tô Vãn Tình đến một nơi thưa thớt, ít nhà dân, càng đi cây cối càng nhiều, dường như phía trước là một rừng hoa đào đã được chăm sóc cẩn thận và hiện đang vào mùa hoa nở.
Dưới ánh nắng, những bông đào hồng trông như những thiếu nữ e thẹn, dịu dàng và thanh tú.
Mặc Không dẫn Tô Vãn Tình đi một đoạn đến rừng hoa đào, Tô Vãn Tình liếc mắt nhìn Mặc Không, trong đầu không khỏi hiện ra cảnh tượng đen tối.
Mặc Không không phải là mang nàng tới nơi này……
Không nghĩ Mặc Không nhìn bề ngoài lạnh lùng như vậy nhưng thực ra lại chơi giỏi như vậy?
Mặc dù nơi này rất đẹp nhưng dù sao thì nơi đây cũng là nơi có không khí thoáng đãng và vẫn chưa phải là mùa hè nếu Mặc Không mạnh mẽ phải ở lại đây lâu, nàng lạnh cóng chẳng phải là không tốt sao?
Tô Vãn Tình bỗng nhiên dừng bước chân, có chút ngượng ngùng mà nhẹ giọng gọi một tiếng: “Mặc Không…”
“Làm sao vậy?” Mặc Không dừng lại bước chân, quay đầu lại nhìn về phía nàng.
Tô Vãn Tình chớp chớp đôi mắt trong sáng, ngây thơ, khuôn mặt nhỏ hơi đỏ ửng nói: “Mặc Không, nơi này cảnh sắc tuy đẹp, nhưng nếu động tác của chúng ta… quá mãnh liệt, khiến chúng ta bị lạnh cóng thì phải làm sao?”
“Hử?” Mặc Không theo bản năng có chút không hiểu, hắn dừng một chút, bỗng nhiên lý giải được ý tứ trong lời nói của Tô Vãn Tình, khóe miệng giật giật nói: “Nàng đang suy nghĩ gì vậy? Ta đưa nàng tới đây gặp cố nhân.”
Tô Vãn Tình ngẩn người, nàng điên cuồng ho nhẹ, khuôn mặt nhỏ càng thêm đỏ, trên mặt xấu hổ giống như một cơn bão dữ dội đang điên cuồng khuấy động.
Ngay sau đó nàng cố gắng tìm một lý do hợp lý trong đầu, muốn trách thì trách hắn tại sao lại đẹp đến thế? Cũng không nên trách trong đầu nàng quá đen tối!
Mặc Không đưa Tô Vãn Tình đi thêm một đoạn nữa và đến một tấm bia mộ trên bia mộ có khắc dòng chữ: Thẩm Nhã, mẫu thân Mặc Không.
Tô Vãn Tình theo bản năng ngẩn người, mẫu thân của Mặc Không là phi tần của Hoàng Thượng, tại sao phần mộ này lại ở đây? Còn có, Mặc Không không phải là tên gốc ban đầu của hắn mà là tên dùng sau khi hắn xuất gia.
Tô Vãn Tình bỗng nhiên nghĩ tới Mặc Không khi đó quyền thế ngập trời lại bỗng nhiên rời khỏi triều đình, yêu cầu duy nhất chính là mang di hài mẫu thân đi, ngay lúc đó Hoàng Thượng cũng không dám cản.
Mặc Không quỳ xuống, giơ tay đặt lên bia mộ, trong mắt hiện lên vẻ buồn bã vô tận: “Nương, ta tới thăm người.”
Thanh âm hắn có chút nghẹn ngào.
Tô Vãn Tình liếc mắt nhìn Mặc Không, cũng ngồi xổm xuống, vô thức buột miệng thốt ra: “Nương, ta cũng tới thăm người ~!”
Tay của Mặc Không lập tức khựng lại, chậm rãi quay đầu nhìn Tô Vãn Tình đầy ẩn ý.
Tô Vãn Tình chớp chớp đôi mắt ngây thơ, thập phần chân thành giọng nói mềm mại: “Chẳng lẽ Vãn Tình…… nói sai rồi sao?”
Bộ dáng thật là ngây thơ.
Bọn họ đều đã hôn nhau hơn một lần nên kêu một tiếng nương hẳn là không quá phận?
Mặc Không có chút mất tự nhiên ho khan, không có trả lời, cũng không biết có phải cam chịu hay không.
Hắn bỗng nhiên nói sang chuyện khác: “Nương ta lúc còn sống thích nhất là hoa đào, cho nên sau khi nương qua đời, ta đã trồng rừng hoa đào này cho nương.”
Tô Vãn Tình ngước mắt nhìn rừng hoa đào tràn ngập cánh hoa, mỉm cười tán thưởng: “Thật là đẹp mắt……”
Tô Vãn Tình quay sang nhìn khuôn mặt của Mặc Không, bổ sung nói: “Cùng Mặc Không giống nhau, đều đẹp! Nương nếu còn sống, hẳn nàng cũng sẽ cảm thấy như vậy.”
Mặc Không nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu, ngay sau đó có chút bất đắc dĩ nói: “Nàng một câu nương hai câu nương, kêu còn thuận miệng hơn ta.”
Tô Vãn Tình mở to đôi mắt chân thành, mỉm cười nhẹ nhàng, bỗng nhiên Mặc Không như bị câu hồn phách, nhìn nàng đến ngây ngốc.
Mặc Không cùng Tô Vãn Tình ở lại thêm một lúc nữa mới rời đi, khi chuẩn bị bước ra khỏi rừng hoa đào, Mặc Không đột nhiên dừng bước chân, nghiêng người nhìn đỉnh đầu Tô Vãn Tình.
Ngay sau đó, vươn tay đem cánh hoa đào trên đầu nàng lấy xuống, bàn tay đang cầm cánh hoa đột nhiên không tự chủ mà di chuyển xuống, xương ngón tay chạm vào hàng lông mi, sống mũi thanh tú, đôi môi đỏ mọng... của Tô Vãn Tình.
Xương ngón tay hắn hơi mát lạnh, sự cọ sát khiến môi Tô Vãn Tình khẽ run lên...