Mỹ Nhân Điên Cuồng Trêu Chọc, Tuyệt Sắc Nam Chủ Bị Câu Hồn

Quyển 1 - Chương 5: Trụ trì, tâm Phật của người không ổn định (5)

Gió lạnh gào thét lập tức bị chặn lại ngoài cửa, Tô Vãn Tình quay người lại, chậm rãi đến gần.

Tay Mặc Không đang vê chuỗi Phật châu đột nhiên dừng lại, hắn nghiêm túc nói: “Tô Quý phi chớ có tiến lên phía trước, mời về cho!”

Giọng điệu khẩn trương, hắn ngừng vê chuỗi Phật châu trong tay, Tô Vãn Tình rũ mắt cong khóe môi.

Khi ngước mắt lên, đôi mắt Tô Vãn Tình đã phủ một tầng sương mù, giống như một con thỏ bị thương, âm thanh đáng thương nói: “Nửa đêm quấy rầy Trụ trì Mặc Không, xin thứ lỗi, chỉ là Dung chưởng sự cấp cho Vãn Tình đệm chăn quá mỏng manh, Vãn Tình thật sự là bị hàn khí xâm nhập cơ thể, khó có thể đi vào giấc ngủ, vừa mới Vãn Tình đi tìm Dung chưởng sự đòi lấy một bộ chăn đệm, lại bị nàng ta nổi trận lôi đình đuổi ra, Dung chưởng sự quá hung dữ, Vãn Tình sợ hãi. Thật sự là bị đông lạnh đến run bần bật, thêm việc phòng ốc cửa sổ bị phá hỏng, mái hiên lại mưa dột, vết thương trên người Vãn Tình còn chưa khỏi, cứ như vậy mà ở, Vãn Tình sợ là sẽ bỏ mạng tại đây, mặt khác các tỷ muội ở trong chùa xưa nay cùng Vãn Tình quan hệ không tốt, mà nam tử trong chùa này, Vãn Tình cũng chỉ biết mỗi Trụ trì Mặc Không, nên đến xin một bộ chăn đệm, thỉnh Trụ trì xem Vãn Tình đáng thương mà đáp ứng.”

Tô Vãn Tình đem sự tình kể ra hết một lượt, làm Mặc Không theo bản năng không tìm ra lý do cự tuyệt.

Những gì nàng kể ra đều là sự thật, không có nói dối, đúng là nàng có đi tìm Dung chưởng sự, nhưng thái độ có chút kiêu ngạo, làm Dung chưởng sự tức giận không đồng ý.

Mặc Không nắn vuốt chuỗi Phật châu trong tay, nâng bước chân, hướng đến một bên tủ quần áo, mở ra, đem bộ chăn đệm lấy ra, sau đó xoay người đang muốn đưa cho Tô Vãn Tình.

Thế nhưng lại phát hiện nàng cư nhiên nằm lên giường hắn, còn lấy chăn ra đắp lên người, bộ dáng rất tự nhiên và đang mỉm cười.

Mặc Không bình tĩnh dùng giọng ấm áp nói: “A di đà phật! Nam nữ thụ thụ bất thân, Tô Quý phi nửa đêm tới tìm Mặc Không, đã là không ổn, hiện giờ Mặc Không đã lấy chăn đệm đưa tới cho Tô Quý phi, thỉnh Tô Quý phi rời khỏi giường, trở về.”

“A~?” Tô Vãn Tình lại không dậy nổi, nằm thẳng người mà nhìn hắn, thanh âm nhẹ nhàng mị hoặc nói: “Vãn Tình vừa mới tới cũng không có nghĩ nhiều như vậy, bởi vì quá lạnh mới hướng đến Trụ trì Mặc Không lấy chăn đệm, lại nhất thời sốt ruột tới tìm Trụ trì, trên người Vãn Tình ăn mặc thực sự đơn bạc, chịu không nổi, mới thất lễ chui vào chăn của ngài, nhưng Trụ trì mới vừa rồi lại nói……”

Tô Vãn Tình bỗng nhiên xốc chăn lên, chân ngọc trần trụi chậm rãi bước đến gần Mặc Không, vừa đi vừa tiếp tục nhẹ nhàng nói: “Khuya khoắt, nam nữ có khác…”

Tô Vãn Tình vươn đôi tay mảnh khảnh đến tấm chăn đệm trong tay Mặc Không, nhưng lại cách tay hắn càng ngày càng gần.

Mê hoặc tiếp tục nói: “Hay là ở trong lòng Trụ trì, vốn cho rằng Vãn Tĩnh cùng người, không thanh bạch?”

Tay Tô Vãn Tình đυ.ng phải đầu ngón tay Mặc Không, vẻ mặt hắn không cảm xúc, nhưng tay lại không tự giác nắm chặt chăn đệm.

Mặc Không nhìn phương xa, không nhìn vào đôi mắt thu thủy của Tô Vãn Tình, hắn trấn định, hờ hững mở miệng nói: “Mặc Không một lòng hướng Phật, tâm vô tạp niệm, Mặc Không cùng Tô Quý phi tất nhiên là trong sạch.”

Tô Vãn Tình tiếp tục nhìn hắn, không ngừng truy vấn nói: “Vậy tại sao Trụ trì không dám nhìn ta?”

Mặc Không ngữ khí vẫn như cũ hờ hững: “Không cần nhìn, cho nên không nhìn, Tô Quý phi, mời về.”

Tô Vãn Tình cong khóe môi, rũ mắt cầm lấy chăn đệm trong tay hắn, lại nói: “Trụ trì đem chăn đệm cầm chặt như vậy, Vãn Tình làm sao có thể lấy được?”

Thần sắc Mặc Không hơi đổi, đột nhiên tay nới lỏng, đem chăn đệm đưa trước mặt Tô Vãn Tình.

Tô Vãn Tình lại không vươn tay ra, còn đi về phía trước, Mặc Không đang ôm chăn đệm đột nhiên đυ.ng phải hai tay Tô Vãn Tình, theo bản năng hắn buông chăn đệm ra.

Tô Vãn Tình đưa tay đỡ lấy chăn đệm trước khi nó rơi xuống đất, sau đó hơi cong chân, lễ phép cảm tạ: “Đa tạ Trụ trì, Vãn Tình liền trở về.”

Tô Vãn Tình nói xong liền bước về phía cửa mà không dừng lại.

“Chờ đã!” Mặc Không bỗng nhiên gọi nàng lại.

Tô Vãn Tình cong khóe môi, đi về phía trước vài bước mới dừng chân lại, nàng quay đầu lại, cười tinh quái, ngây thơ nhìn Mặc Không, nhẹ nhàng nói: “Như thế nào? Mặc Không muốn Vãn Tình ở lại…… ngủ chung?”

“Không phải, mong rằng Tô Quý phi chớ nói những lời không phải!” Hắn ngay sau đó lạnh nhạt phủ nhận, đem ánh mắt dời về đôi giày phía trước giường: “Tô Quý phi xin hãy mang giày vào trước khi rời đi.”

“À~.” Tô Vãn Tình bình tĩnh đáp lại.

Nhìn hắn với ánh mắt đầy hơi nước, đôi chân trần trụi chậm rãi đến gần trước mặt hắn, sau đó đem chăn đệm đặt ở trên giường, khom lưng mang đôi giày, Mặc Không muốn đứng sang một bên.

Khi Tô Vãn Tình mang chiếc giày thứ hai vào chân, cơ thể mảnh khảnh lung lay vì nâng một chân lên, trọng tâm không vững, “vô thức” vươn tay đặt lên tay Mặc Không chưa kịp di chuyển người.

Mặc Không muốn rút tay về, nhưng Tô Vãn Tình lại không chịu buông, còn thuận thế đem bàn tay hướng về phía lòng bàn tay hắn, ra vẻ nghẹn ngào ủy khuất oán trách nói: “Trụ trì Mặc Không, vết thương trên người Vãn Tình không tiện ngồi xuống mang giày, Trụ trì cần gì keo kiệt như vậy, nếu người còn không chịu giúp đỡ, Vãn Tình sợ lại té ngã bị thương!”

“Tô Quý phi, ta có thể giúp…”

Mặc Không còn muốn đem tay rút về, Tô Vãn Tình lại giả vờ bị hắn kéo, lại ngã vào trong l*иg ngực hắn.

Tô Vãn Tình cười khẽ một tiếng, ngẩng khuôn mặt nhỏ mị hoặc nhìn về phía hắn.

Mặc Không không khỏi khẩn trương nắm chặt đôi tay, lại quên tay Tô Vãn Tình vẫn còn nằm trong tay hắn.

“Đau ~!”

Tô Vãn Tình tay không khỏi đau một chút.

Mặc Không nhanh chóng buông tay, muốn đem nàng đẩy ra.

Tô Vãn Tình lại đột nhiên nhanh chóng giang đôi tay túm lấy cánh tay hắn, nhón chân, nhẹ nhàng chạm vào môi hắn… chỉ là một cái chạm nhẹ.

Nàng lại lập tức buông chân xuống, cúi khuôn mặt nhỏ đáng thương vô tội, chấp hai tay lại, nhẹ nhàng nói: “… Ta nhịn không được…”

“Tô Quý phi!” Mặc Không lạnh giọng, lại nhìn bộ dáng nhu nhược đáng thương của nàng, lời nói tức giận bỗng nhiên nghẹn lại trong cổ họng.

Mặc Không vê chuỗi Phật châu, theo bản năng ôn thanh nói: “A di…… Đà Phật, Tô Quý phi như vậy, thật không đúng quy củ, Mặc Không một lòng hướng Phật, Tô Quý phi đã là phi của Hoàng đế, hẳn là tuân thủ nghiêm ngặt nghiêm quy, thỉnh Tô Quý phi về sau chớ có hành động không có quy củ như vậy!”

“Không đúng quy củ?” Tô Vãn Tình cong mặt mày, cười nhạt, ánh mắt dời về phía ngực hắn, lười biếng lại đơn thuần mà nhàn nhạt nói: “Tâm Phật của Trụ trì không vững, chính là Phật Tổ xem ra, cũng là không đúng quy củ?”

Mặc Không đột nhiên… ngừng lại.