Mỹ Nhân Điên Cuồng Trêu Chọc, Tuyệt Sắc Nam Chủ Bị Câu Hồn

Quyển 1 - Chương 4: Trụ trì, tâm Phật của người không ổn định (4)

Chim tình yêu bị uy hϊếp đến tính mạng nhanh chóng nói một cách thận trọng: [Nam nhân đẹp trai lạnh lùng và thần bí, hắn thật quyến rũ! Ký chủ, phải chú ý, là ngươi yêu hắn, không phải làm hắn yêu ngươi, cũng không phải cho các ngươi yêu nhau, hoàn toàn không có mâu thuẫn nào cả!]

Hệ thống cho rằng cốt truyện phát triển là Tô Vãn Tình không chiếm được nam chính một lòng hướng Phật, do đó sinh ra càng không chiếm hữu được, càng nhớ mãi không quên, cuối cùng yêu hắn!

Mà Tô Vãn Tình cho rằng cốt truyện phát triển như thế là một nhiệm vụ khó khăn, nàng chỉ có thể chiếm hữu đối phương trước, mới có đủ khả năng tiếp cận được tình yêu.

Đẹp?

Vãn Tình chỉ chú ý tới từ mấu chốt, trong nháy mắt nàng chỉ nghe được từ “Đẹp”, đôi mắt thoáng chốc sáng ngời, lập tức xoay đầu lại nhìn nam tử xinh đẹp kia.

Lúc này, nam chính vừa quay người lại, ngay trước khi không gian ngưng tụ lại, Tô Vãn Tình nghiêng đầu, nhìn rõ bộ dạng của hắn qua khoảng không giữa An Quý phi và những nữ nhân khác.

Khí chất lạnh lùng, tao nhã, giống như một khối bạch ngọc thánh thiện, sống lưng thẳng tắp, khuôn mặt gầy, lông mày như bút mực, mắt như sao, mũi như đỉnh băng, môi mỏng như quả đào.

Tô Vãn Tình chưa bao giờ gặp qua một nam tử có mái tóc chưa qua chỉnh sửa, đẹp như tiên trên trời, vì vậy Tô Vãn Tình không khỏi nảy sinh ý nghĩ muốn kéo hắn ra khỏi cửa Phật thiêng liêng, chiếm hữu hắn.

Tô Vãn Tình ngơ ngác nhìn, sau đó vô thức thả lỏng tay, chim tình yêu nhanh chóng bỏ chạy.

Tô Vãn Tình đem lời vừa nói chưa xong, run rẩy mà sửa lời nói: “Yêu… Giở trò thật cũng không phải không thể a…”

Chỉ là, yêu?? Không có khả năng!

Nàng nhớ đến nàng lúc còn bé, mẹ vì yêu cha mà đau khổ, lúc nào cũng nước mắt đầy mặt, mất mát, lại vẫn liều mạng cam tâm tình nguyện, chiếu cố cảm xúc đối phương, cho đối phương cảm giác an toàn, trả giá toàn bộ sức lực và thời gian, lo lắng an nguy đối phương, gặp phải vô số lần cãi nhau phải hạ thấp mình thỏa hiệp.

Quan trọng nhất chính là phải đưa tiền bạc cho đối phương.

Quả thực đáng sợ!

Tô Vãn Tình, một kẻ yêu tiền, ngẫm lại liền cảm thấy sởn tóc gáy.

Lúc này chim tình yêu đã bay đi không thấy bóng dáng, không gian khôi phục bình thường.

Lưu Quý phi không thể hiểu được cánh tay mình rời khỏi cánh tay Tô Vãn Tình lúc nào, cảm thấy bực bội, vừa thấy Tô Vãn Tình đang định đi chen vào, vội quay người, giơ chân định vấp ngã Tô Vãn Tình.

Tô Vãn Tình học nhu đạo, hoàn toàn có thể tránh thoát được, nhưng nàng lựa chọn thuận thế làm theo, ngắm chuẩn phương hướng.

Thành công ngã xuống l*иg ngực nam chính Mặc Không, trong nháy mắt Tô Vãn Tình vừa ngã, bàn tay ngọc ngà bám vào eo hắn.

Tô Vãn Tình tựa hồ đang chuyển động, tựa như đang cọ xát, động tác nhìn như vô tình vướng ngã.

Tô Vãn Tình khẽ ngước mắt lên, mũi nàng nhẹ nhàng chạm vào trán hắn.

Mặc Không rũ mắt nhìn nàng, Tô Vãn Tình ôn nhu, ánh mắt như sóng nước mùa thu giống như thỏ trắng đáng thương, lại giống hồ ly giảo hoạt, còn lóe tia móng vuốt của mèo hoang muốn độc chiếm hắn.

Tô Vãn Tình phát hiện điểm nhỏ Mặc Không tựa hồ hít vào một hơi, trước khi Mặc Không đem nàng đẩy ra, Tô Vãn Tình chính mình nhanh chóng lui ra trước.

Nàng dùng giọng điệu nhẹ nhàng dịu dàng bày tỏ cảm giác áy náy, còn mang theo tia xấu hổ: “Thật sự xin lỗi ~! Mới vừa rồi sợ chân Lưu muội muội có tật xấu, mới vô tình khinh bạc đại sư…”

“Ngươi?! Tô Vãn Tình! Ngươi cư nhiên nói chân ta có tật xấu?!” Lưu Quý phi tức giận đến rống to.

Tô Vãn Tình cong cong mắt, một bộ dáng chân thành vô tội, mở to mắt khó hiểu nói: “Nếu không phải chân Lưu muội muội có tật xấu, chẳng lẽ là…là đầu óc Lưu muội muội có tật xấu sao?”

“Ngươi?!”

Lưu Quý phi tức giận đến dựng tóc.

Tô Vãn Tình lại nhoẻn miệng cười, ánh mắt như sóng nước mùa thu vô tội làm người nhìn không đành lòng trách cứ, cùng giọng điệu nhẹ nhàng và dịu dàng nói: “Nhìn Lưu muội muội như vậy thoạt nhìn có phần không thông minh lắm, cũng có vẻ không quá ngu ngốc, nghĩ đến cũng không phải đầu óc hỏng rồi. Cửu Dương, mau đến đây! Nhìn Lưu muội muội một cái, đừng chờ đến khi chân chặt đứt, tới lúc đấy không kịp chữa trị nữa~!”

Ngữ khí cao cả, dường như thật sự lo lắng cho Lưu Quý phi.

Con gái Đại Lý Tự, Vương Chiêu Nghi, bỗng nhiên ghé sát vào tai An Quý phi, mang theo vài phần nghi hoặc, thấp giọng nói: “Tô Quý phi so với lúc trước có chút không giống nhau, nàng từ trước lạnh nhạt ít lời, nhưng hiện tại không giống như vậy, dùng giọng điệu ngây thơ không khỏi khiến người ta cảm động, nhưng lại… lại là mắng người.”

Tô Vãn Tình đứng lâu không khỏi đau nhức, vì thế nàng cũng mặc kệ Lưu Quý phi đang tức giận ồn ào chửi bới.

Nàng khẽ mỉm cười hướng Mặc Không cúi người cáo biệt, để lại tấm lưng mảnh khảnh muốn từ chối mà lại chào đón hắn. Khi đi ngang qua Mặc Không, một trận gió nhẹ thổi tới, đuôi tóc đen của Tô Vãn Tình cọ vào áo choàng của Mặc Không, dừng lại rồi rơi ra.

Lại để hương hoa hồng không phai.

……

Bảo mẫu Thái Tử từng đắc tội Tô Vãn Tình mà bị phạt đến chùa này, làm quản lý nội vụ của chùa, đem nàng an bài đến gian phòng bị phá hư hại cùng với những tấm đệm mỏng.

Tô Vãn Tình không hề tức giận, ngược lại nhếch môi.

Bất quá nàng bỗng nhiên ý thức được một sự tình đáng ngạc nhiên.

Trong hậu cung của Hoàng Đế hiện có mấy trăm vị phi tần, những người đã chết đi không được tính vào danh sách, thậm chí còn có nhiều Công Chúa và Hoàng Tử hơn.

Hoàng Đế chính mình đều nhớ không rõ bọn họ.

Mà nam chính này thực sự là con trai của Hoàng Đế, đứng hàng mười chín, nương hắn là một vũ công xinh đẹp ngoài cung, địa vị thấp hèn, thường xuyên bị các phi tần khác trong hậu cung bắt nạt, cuộc sống nơm nớp lo sợ, sống một ngày bằng một năm.

Hắn về sau quyền thế ngập trời, cũng có thể gϊếŧ Đế đoạt ngôi, bỗng nhiên tuyên bố rời khỏi triều đình, cạo tóc làm hòa thượng, vĩnh viễn không tham dự triều chính.

Hiện Mặc Không là Trụ trì chùa Đàm Âm.

Tô Vãn Tình đột nhiên có chút tò mò, hắn vì sao bỗng nhiên từ bỏ tranh giành quyền lực, trốn vào nơi cửa Phật.

……

Đêm tối trăng cao gió thổi, thích hợp nhất để thu hút lòng người.

Tô Vãn Tình là một mỹ nữ cặn bã với ánh mắt si tình và đào hoa, đã tán tỉnh vô số đàn ông, điều khiến cô ấn tượng nhất là việc cô đã tán tỉnh một nam sinh viên đại học tài giỏi và đẹp trai trong vòng nửa phút, một chiếc váy thuần khiết khoe ra vòng eo của cô ấy.

Sau đó rất nghiêm túc và chân thành mà nói một câu: “Trông em… bộ dáng này… ăn rất ngon.”

Nam sinh viên đã bị mê hoặc.

……

Tâm Phật khẽ động, Mặc Không ngồi xếp bằng trên giường, miệng niệm kinh Phật, tay miết chuỗi Phật châu.

Nhưng mà, cánh cửa kép hờ theo một tiếng “Kẽo kẹt ~” bị đẩy, mở ra hoàn toàn.

Những cơn gió lạnh liên tục ùa vào, lẽ ra phải làm cho tâm tỉnh táo, nhưng vì bóng đẹp hiện ra dưới ánh trăng nên làm tâm Phật xao động.

Hạt châu rơi xuống đất phát ra tiếng “Lạch cạch”, Mặc Không chậm rãi mở hai mắt, Tô Vãn Tình chậm rãi đến gần, trên mặt mang theo nụ cười.

Mái tóc đen dài tung bay trong gió, chiếc váy sa mỏng bay lên, tạo một cảm giác vừa buồn vừa đẹp.

Nàng vốn tưởng rằng phải gõ cửa một hồi lâu, không ngờ Mặc Không lại để cửa khép hờ, hơn nữa nửa đêm không ngủ, còn ở đó ngồi thiền niệm Phật, thật là kỳ lạ.

Mặc Không rũ mắt, đứng dậy khom lưng nhặt Phật châu trên mặt đất lên, một lần nữa vê ở trong tay, nhìn về phía Tô Vãn Tình ánh mắt lạnh lùng, trong tay vê Phật châu, giai điệu lại không đồng đều.

Hắn khẽ mở đôi môi mỏng, âm thanh cực kỳ lạnh lùng: “A di đà phật, Tô Quý phi nửa đêm tới đây, thật sự có chút không ổn, mời người mau trở về.”

Tô Vãn Tình đột nhiên đem cánh tay vây quanh, chà xát, ánh mắt đầy nước, nhu nhược đáng thương, thế nhưng thật sự nghe hắn nói liền xoay người, chẳng qua nàng đi tới cửa chính và đóng cửa lại.