Trái ngược với hình ảnh hài hoà giữa cô và Nguyễn Kiều Trang, Trần Giác bị ngó lơ ở bên sớm đã khó chịu ra mặt. Không ai mời, cũng không được chào hỏi, hắn ta đứng trong bối rối cùng lửa giận.
Nhà hàng được thiết kế đơn giản, trong một căn phòng lớn sẽ gồm năm bàn được đặt các vị trí khác nhau. Trước cô đã có ba bàn khác, thêm Nguyễn Kiều Trang va Trần Giác nữa là đủ bàn nhưng nữ chính đã chạy tới chỗ cô, Trần Giác vì không được mời ngồi mà đứng lạc lõng, khách xung quanh chụm đầu bàn tán, không cần nghe cũng biết rõ là cười nhạo.
Không ai biết rõ hắn ta ngoài mặt điềm tĩnh nhưng thực chất trong lòng đã cuồn cuộn cơn giận, chỉ có Lâm Vãn Tuyết là rõ, cũng là cô cố tình làm vậy. Mục đích chính là nhắc khéo cho hắn biết, cô đã từ bỏ theo đuổi hắn.
"Trần thiếu gia, cậu cũng mau ngồi đi."
Cuối cùng vẫn là Lâm Vãn Minh lịch sự mời hắn ngồi. Dù chẳng ưa gì Trần Giác nhưng theo phép, anh vẫn phải tỏ ra thiện chí.
Lâm Vãn Quân nhìn một hồi liền cho anh một ánh mắt đánh giá. Khác với ông anh hai của mình, cậu là người rất thẳng, ghét ai ghét ra mặt, thậm chí bài xích, không cho họ đến gần mình. Ngay khi Trần Giác ngồi xuống bên cạnh, cậu đã xách ghế chen giữa cô và Lâm Vãn Minh, để anh ngồi cạnh hắn.
"..."
Đến khi ông bà Lâm quay lại đã thấy bàn nhà mình náo nhiệt hơn hẳn khi góp mặt của hai vị khách. Bà Lâm không biết Nguyễn Kiều Trang là ai nhưng vẫn rõ Trần Giác. Đứa con út của bà theo đuổi hắn đến mê đến mệt, còn cầm ảnh ra khoe với cả nhà khiến ấn tượng của bà về hắn rất đậm.
Lâm Vãn Tuyết từ xa đã thấy ông bà, thoắt một cái chạy tới khoác tay hai người.
"Ba mẹ, hai người đến trễ quá đi."
"Mới mấy phút mà trễ? Không có hai chúng ta, chẳng phải con cũng đã cười tít mắt đó à?"
Bà Lâm vẫn cho rằng cô còn đang theo đuổi hắn, khi thấy hắn ngồi cùng bàn đã nghĩ ngay tới Lâm Vãn Tuyết mời hắn tới, vì vậy mới nói như thế.
Không ngờ người đầu tiên hiểu lầm không phải nữ chính mà là nam chính, tất cả bực tức khi nãy đã tiêu tán không ít. Vì câu nói của bà, hắn đã cho rằng Lâm Vãn Tuyết lại đang bày trò thu hút ánh nhìn của hắn, nhịn không được khẽ nhếch mép. Khuôn mặt tươi tỉnh lên không ít. Thấy ông bà tiến lại gần, cũng tự giác đứng lên chào hỏi:
"Lâm đại tá, Lâm phu nhân."
"Không cần trịnh trọng vậy đâu, gọi cô chú là được rồi, sau này đều là người một n-..." Bà Lâm còn chưa nói xong đã bị cô bịt miệng.
Lâm Vãn Tuyết không nghĩ tới chỉ vì cô thích mà bà Lâm sẵn sàng chấp nhận Trần Giác làm con rể.
Cô vốn đã đau đầu khi gặp trúng Trần Giác ở đây, bây giờ lại càng đau đầu khi nhìn thấy bà Lâm dễ dàng chấp nhận hắn như vậy. Chỉ hận không thể xuyên sách sớm hơn để tẩy trắng cái danh thích Trần Giác điên cuồng kia. Giờ thì hay, cô còn chưa kịp nói gì, bà Lâm đã thể hiện sự thân thiện của nhà gái dành cho chú rể luôn rồi.
Cô nhịn không được nhìn về phía nam chính, khuôn mặt hắn không hề ngạc nhiên mà chỉ bày ra vẻ đã quá quen thuộc. Còn nữ chính lại có chút ngơ ngác, một chữ cũng chẳng hiểu gì.
Không muốn để hắn đắc ý, cô lập tức kéo ông bà ra một góc.
"Con không thích hắn ta nữa."
"Ý con là sao?" Bà Lâm khẽ nhíu mày. Rõ ràng không hiểu ý con gái. Lúc đầu là cô sống chết bám theo hắn, tỏ rõ thái độ muốn yêu đương với hắn, bây giờ lại nói không thích là ý gì?
"Mẹ, hắn ta đã qua lại với Nguyễn Kiều Trang nhưng vẫn giữ mối quan hệ mập mờ với con. Hắn là cặn bã!"
Lâm Vãn Tuyết không hề nói ngoa, trong sách có nói qua chi tiết Trần Giác đã chính thức yêu đương với Nguyễn Kiều Trang nhưng đến khi Lâm Vãn Tuyết theo đuổi, tặng quà vẫn không tỏ rõ thái độ, thậm chí còn nhận quà có giá trị mấy lần. Dù câu nguyên văn chính là muốn độc giả thấy được sự cơ trí cũng như độ tâm cơ biết lợi dụng của hắn nhưng Lâm Vãn Tuyết lại không chấp nhận nổi.
Hắn xem trọng tình yêu nhưng cũng không từ bỏ địa vị. Một bên yêu Nguyễn Kiều Trang, một bên lại dựa vào sự theo đuổi của Lâm Vãn Tuyết để mở rộng công ty, lấy hơi thò tay vào quân đội.
Người như vậy không đáng để Lâm Vãn Tuyết nguyên tác phải bỏ tình yêu, cũng không đáng nhận được tình yêu của nữ chính.
Bà Lâm nghe xong không giấu nổi kinh ngạc, lại không ngờ chuyện thành ra như vậy.
Diệp Tuyết Mai là người có máu mặt, lại thêm xông pha trong giới kinh doanh đã nhiều, người gì cũng đã gặp qua không ít nhưng người có thể giấu kín sự tham lam và tâm cơ như Trần Giác khiến bà không phát hiện ra vẫn là lần đầu.
"Người trẻ bây giờ tâm tư kín thật đấy!" Bà cảm thán với chồng mình.
"Tiểu Tuyết, con có thể bỏ cậu ta là một điều tốt. Đợi con 20 tuổi mẹ sẽ giới thiệu người khác tốt hơn cho con!"
"... Này thì không cần đâu mẹ, hiện tại con rất tốt."
Bà Lâm lại cho rằng cô đang cậy mạnh. Có thể cô đã bị tổn thương rất nhiều từ việc của Trần Giác nên hiện tại sống khép mình, không tin vào chuyện tình cảm nên cũng không nhắc lại.