"Mấy đứa cứ vào bàn trống trước, mẹ và ba bên này xong sẽ lập tức qua."
Gia đình Lâm gia chỉ vừa mới bước vào, nhân viên đã nhiệt tình đi tới.
Không nói ba con Lâm gia bên quân đội mà còn có mẹ Lâm nổi danh không kém, một mình bà chèo chống mấy công ty, danh tiếng sớm đã lan rộng. Hôm nay đột nhiên ghé tới nhà hàng này, nhân viên đã bị doạ cho giật mình vội gọi sếp xuống.
Mẹ Lâm không thể ngay lập tức vào bàn như các con, dưới sự nhiên tình của bên nhà hàng, buộc bà phải cho mặt mũi. Bà không rời đi ngay được, ông Lâm cũng không thể bỏ mặc, vì vậy đứng chờ cùng bà.
Ba anh em Lâm gia chẳng hiểu rõ về kinh doanh, có ở lại nghe cũng chẳng lọt tai, vì vậy kéo nhau vào bàn, tự gọi món.
"Em gọi nhiều vậy có ăn hết không?" Lâm Vãn Quân nhìn danh sách cô liệt kê, nhịn không được mà nói.
"Hết mà."
Tang thi vốn không cần ăn nhưng Lâm Vãn Tuyết vẫn nhịn không được bị hấp dẫn. Trong mạt thế kéo dài mấy chục năm, cô chưa bữa nào được no bụng, một gói mì cũng phải vật lộn mất nửa cái mạng mới được một đũa, bây giờ có cơ hội ăn thoả thích, cô không thể từ bỏ được.
"Sức ăn của tiểu Tuyết lúc nào cũng lớn mà. Chỉ sợ sau này gả ra ngoài, nhà chồng sẽ phá sản vì con bé mất." Lâm Vãn Minh trêu chọc, ý cười trong mắt hiện lên rõ ràng.
"Anh, anh nhìn xem kia có phải-..."
Lâm Vãn Quân miệng vừa nói chưa hết câu đã im bặt nhưng cô và Lâm Vãn Minh đã bị thu hút, theo tầm mắt của hắn nhìn qua. Ai ngờ cô còn chưa kịp nhìn đã bị anh hai bịt mắt lại.
"Không có gì cả, em uống nước của em đi."
"Bỏ ra, em muốn nhìn!" Cô vùng vằng kéo tay anh xuống, ánh mắt nhìn về phía xa xa ở cửa ra vào.
Người đàn ông mái tóc màu hạt dẻ mặc bộ vest đen mỉm cười nhìn người phụ nữ mặc váy dài, trên môi treo nụ cười dịu dàng. Cả hai nắm tay nhau, vừa đi vừa trò chuyện, nhìn qua đúng thật rất thân thiết.
Lâm Vãn Tuyết chẳng có ấn tượng gì, cũng không nhận ra bọn họ là ai, vừa định quay lại hỏi thì phát hiện hai ông anh đã nhìn chằm chằm mình, ánh mắt lo lắng không thôi.
Qua chi tiết nhỏ nhặt của bọn họ, cô đã đoán được hai người kia là ai. Một là Trần Giác, hai là Nguyễn Kiều Trang.
"Tiểu Tuyết, em đừng xúc động... " Lâm Vãn Quân sợ cô em gái của mình sẽ ngứa mắt người phụ nữ bên cạnh Trần Giác, sẽ xông tới nắm đầu đối phương, vội vã an ủi.
Nhưng tâm tư của cô không đặt trên người bọn họ mà là những đĩa thức ăn thơm phức trên bàn, miệng đã bắt đầu chảy dãi, nghe không rõ hỏi lại: "Dạ? Anh nói gì?"
Hành động háu ăn của cô đã làm hai người bớt lo hơn hẳn, lại bật cười dùng khăn lau miệng cho cô.
"Rồi, ăn của em đi."
"Anh hai, anh ba mời cơm!"
Cô không câu nệ, chào một câu liền cầm đũa gắp thức ăn cho vào miệng, cảm nhận cái nóng hổi của thức vừa được nấu, quả thật ngon phải biết, hơi đâu mà để ý nam nữ chính làm gì.
Lâm Vãn Tuyết ăn rất nhanh, một đũa lại một đũa, đến cả Lâm vãn Minh và Lâm Vãn Quân nhìn còn không kịp, sợ cô bị nghẹn còn rót nước đưa tới. Thái độ săn sóc thật hết nước chấm.
Vốn không khí bên ba người đã hài hoà, Nguyễn Kiều Trang vừa bước vào đã bị chú ý bởi bộ ba anh em Lâm gia, giọng nói ngọt ngào hỏi Trần Giác:
"Anh xem, có phải Lâm tiểu thư không?"
Trần Giác lúc này cũng mới chú ý nhìn qua, giọng nói hời hợt: "Là bọn họ."
"Chúng ta qua gặp một chút được không?"
Trần Giác không ngăn cản, cùng Nguyễn Kiều Trang đi qua.
Ánh sáng đột nhiên bị hai cái bóng che lấp, Lâm Vãn Tuyết mới ngước mặt lên nhìn, thiếu chút nữa bị sặc. Nữ chính cười dịu dàng nhìn mình, ánh mắt to tròn trong trẻo giống y hệt tiểu thuyết mô tả, Nam chính lại mang khuôn mặt lầm lì lại có chút lạnh lùng nhìn xuống.
"Xin chào, Lâm tiểu thư, chúng tôi ở bên kia đã thấy cô cho nên tới chào một tiếng."
Nguyễn Kiều Trang quả thực chỉ có ý qua chào. Ai ngờ đón nhận hai ánh mắt chết chóc của Lâm Vãn Minh và Lâm Vãn Quân, nhịn không được lùi bước, bối rối chẳng hiểu gì. Càng khó hiểu hơn chính là Trần Giác đột nhiên chắn trước mặt.
Thấy nữ chính của mình bị doạ sợ, Lâm Vãn Tuyết vung tay đánh cái bốp vào gáy hai ông anh của mình, miệng cười hớn hở kéo Nguyễn Kiều Trang ngồi xuống, mắt cũng không thèm liếc Trần Giác.
"Chúng ta mới gặp mặt lần đầu mà, sao cô lại biết tên tôi?" Lâm Vãn Tuyết dù được gặp nữ chính nhưng cũng không vì vui quá mức mà quên mất bản thân và cô ấy chưa từng tiếp xúc.
"Là Trần Giác đã nói với tôi."
Đáp án nằm trong dự liệu nhưng cô không khỏi liếc hắn ta. Phải biết Trần Giác rất không thích cô, hắn ta có thể nhắc tới tên cô trước mặt Nguyễn Kiều Trang đã là một chuyện lớn mà cô cảm kích.
"Không ngờ lại gặp cô ở đây, chúng ta cùng ăn đi." Lâm Vãn Tuyết thân thiện mời Nguyễn Kiều Trang, còn tận tình gặp mấy miếng cho nữ chính.
Nhân vật mình yêu thích đã xuất hiện ngay trước mặt, lại còn chủ động với mình, cô không thể chịu được cảm giác ngọt ngào khi theo đuổi thần tượng này. Vì thế vứt nam chính đen mặt đứng ở đó, cô vui vẻ trò chuyện với Nguyễn Kiều Trang.
Mà Lâm Vãn Minh cùng Lâm Vãn Quân cũng bị hành động của cô làm cho sững người. Không hiểu gì, chỉ ngơ ngác nhìn nhau.