Em Đẹp Tựa Hạ Chí

Chương 17: “CẬU ĐANG QUAN TÂM TÔI ĐẤY À?”

Một ngày nọ, sau buổi học cuối cùng của buổi chiều, trong khi những người khác đang thu dọn đồ đạc và chuẩn bị ra về thì Hạ Thất Thất lại như thường lệ mà sắp xếp và ghi chép lại những ghi chú của bài học ngày hôm nay.

Đột nhiên, người bạn cùng lớp của cô tên là Ngải Lôi đi tới gõ bàn cô và nói: “Này, Hạ Thất Thất, bên ngoài có một anh chàng đẹp trai đang đợi cậu đấy.”

Hạ Thất Thất dừng bút, ngẩng đầu nhìn xung quanh phòng học trống rỗng một vòng, rồi lại nhìn ra ngoài cửa nhưng vẫn không thấy ai cả: “Làm gì có ai đâu!”

Ngải Lôi chỉ về phía cửa ra vào: “Đang dựa vào tường đấy, cậu đi ra ngoài là có thể nhìn thấy luôn. Tớ thấy cậu ấy rất đẹp trai nên đã hỏi cậu ấy tìm ai thì cậu ấy nói là đang đợi cậu. Bạn trai cậu à?”

“Tớ chưa có bạn trai.”

“Vậy thì là người theo đuổi rồi.” Ngải Lôi cúi đầu ghé sát vào tai Hạ Thất Thất, nhỏ giọng nói thầm: “Mấy ngày nay tớ bắt gặp cậu ấy đi tới đi lui phòng học này rất nhiều lần, mỗi lần tới chỉ liếc nhìn thoáng qua rồi rời đi luôn. Vì cậu ấy quá đẹp trai nên tớ mới để ý nhiều như vậy đấy.”

Ngải Lôi đặc biệt tới để nhắc cô rằng có người đang đợi cô ở bên ngoài, đồng thời cũng để kể với cô chuyện người này đã đến đây mấy hôm liền.

Hạ Thất Thất cũng đã phần nào đoán ra được là ai: “Tớ biết rồi, cảm ơn cậu đã nhắc nhé!”

“Ừ ừ, vậy tớ đi trước đây.” Ngải Lôi nói xong liền rời đi.

Sau đó cô cũng thu dọn đồ đạc và đi ra ngoài. Cô nhìn thấy một chàng trai đang dựa lưng vào tường ở phía bên trái, hai tay cậu đút trong túi quần, chân duỗi một cách thoải mái: “Cậu chờ lâu lắm rồi sao?”

Tống Tử Việt lập tức đứng thẳng dậy: “Đâu có, mới chỉ một lát thôi”

“Có chuyện gì thế?” Cô đi về phía cầu thang.

Cậu đuổi theo cô, vừa đi bên cạnh vừa trộm nhìn cô vài lần: “Không có gì, chỉ là rất muốn gặp cậu thôi.”

Nghe xong, trên mặt cô cuối cùng cũng lộ ra nụ cười: “Cậu thẳng thắn thật đấy.”

Cậu thì lại thấy vô cùng thoải mái, mỉm cười nói: “Dù gì cũng tỏ tình rồi, muốn gặp thì cứ nói là muốn gặp thôi, chẳng việc gì phải giấu cả.”

Hai người bắt đầu đi xuống cầu thang.

“Chẳng phải đã gặp được rồi đó sao?”

Tống Tử Việt đưa ra lời mời: “Chưa đủ, tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé?”

Sợ cô không đồng ý, cậu lại “giở bài” cầu xin: “Mấy ngày tới có khả năng tôi sẽ rất bận, cậu ăn với tôi một bữa cơm đi mà.”

“Vốn dĩ tôi hẹn bạn cùng phòng ăn cơm rồi đấy,” Cô quay sang nhìn vào đôi mắt tràn đầy sự đáng thương của cậu: “Nhưng vì thấy cậu đáng thương quá nên tối nay tôi sẽ ăn cơm với cậu.”

Tống Tử Việt lập tức đắc ý ra mặt, xem ra chiêu mặt dày này rất có tác dụng: “Vậy cậu phải thương tôi nhiều thêm nữa đấy.”

Hạ Thất Thất dở khóc dở cười: “Đại thiếu gia, cậu không cần vì tôi mà ép dạ cầu toàn [1] đâu.”

“Miễn tôi thích là được. Tối nay tôi sẽ dẫn cậu đi ăn đồ ăn quê hương cậu nhé.”

“Không được đâu, cay chết cậu đấy!”

“Chắc gì tất cả mọi thứ đều cay, với cả sau này chúng ta còn phải ăn cùng nhau nhiều mà, làm quen dần cũng được.”

Cô nhanh chóng bước ra khỏi giảng đường, phăm phăm lao về phía trước mặc kệ cậu ở đằng sau: “Ai muốn ăn cùng với cậu nhiều lần chứ.”

Cậu lập tức đuổi kịp cô: “Là cậu đó!”

Bữa tối hôm đó là bữa cay nhất mà cậu từng ăn, cay đến nỗi hai mắt cậu đều long lanh nước, nhưng cậu vẫn cố gắng chịu đựng, mãi đến khi về nhà mới điên cuồng uống sữa để bớt hăng.

Nhưng trách ai được bây giờ, bởi vì chính cậu là người muốn thử mà.



Ngày diễn ra trận đấu bóng chuyền giữa trường đại học A và trường đại học D.

Trận đấu bắt đầu lúc 3 giờ chiều. Tống Tử Việt với Thịnh Ngưỡng đã có mặt trong nhà thi đấu từ sớm và đang nghỉ ngơi bên cạnh sân.

Rất đông người tới ủng hộ đang lần lượt lấp đầy các khán đài xung quanh, đại đa số đều là sinh viên tới từ các trường đại học.

Thịnh Ngưỡng đứng dậy, hai tay chống hông, ngó nhìn xung quanh một vòng. Cậu ấy nhìn thấy rất đông sinh viên trường mình đang cầm bảng cổ vũ và ngồi ở phía trước khán đài, nhưng cậu ấy không nhìn thấy Hạ Thất Thất và bạn cô đâu.

“Chắc cô gái đom đóm sẽ không lừa tao đâu nhỉ? Đã đồng ý sẽ dẫn theo bạn cùng phòng đến rồi, nhưng mà giờ người đâu thì vẫn chưa thấy?” Thịnh Ngưỡng liếc nhìn Tống Tử Việt: “Rốt cuộc cô ấy có tới không thế?”

Tống Tử Việt nhún vai, lắc đầu, tỏ vẻ không biết

Thịnh Ngưỡng lập tức đi thẳng tới trước mặt Tống Tử Việt: “Sao bây giờ hai chúng mày lại cư xử như chẳng liên quan gì đến nhau vậy?”

“Tống Tử Việt.”

“Thịnh Ngưỡng.”

Dương Tư Âm gọi tên hai chàng trai. Tống Tử Việt và Thịnh Ngưỡng cùng quay lại nhìn về phía phát ra âm thanh. Dương Tư Âm, Trần Lộ và Điền Doanh Doanh đang dựa vào lan can khán đài ở phía sau lưng bọn họ.

Tống Tử Việt lập tức đứng lên, hai tay cũng chống nạnh giống hệt Thịnh Ngưỡng, nhìn về phía cửa ra vào trên khán đài rồi nói: “Còn một người nữa đâu rồi?”

Trần Lộ: “Tô Họa rủ cậu ấy đi mua sắm, lát nữa mới tới cơ.”

Điền Doanh Doanh nhìn Tống Tử Việt từ trên xuống dưới một vòng. Mái tóc đen ngắn, lông mày rậm, đôi mắt to, chiếc mũi cao, dáng người thẳng và khỏe khoắn, cô ấy hỏi: “Cậu là Tống Tử Việt à?”

Tống Tử Việt nhíu mày, có vấn đề gì sao?

Doanh Doanh: “Đẹp trai thế này, rốt cuộc Hạ Thất Thất còn do dự điều gì nữa?”

Tống Tử Việt có hơi bất ngờ một chút, nhưng ngay sau đó cậu lập tức mỉm cười, đến cậu còn muốn biết lý do là gì đấy. Cậu nói đùa: “Hay là các cậu khuyên nhủ cô ấy giúp tôi đi?”

Trần Lộ trầm giọng nói: “Hẳn là cậu cũng biết tại sao cậu ấy lại thu mình lại như thế đúng không?”

Tống Tử Việt thầm thở dài.

Thịnh Ngưỡng nhìn Doanh Doanh rồi chen vào hỏi: “Bạn cùng phòng mới đây à?”

Doanh Doanh: “Thì sao?”

Lúc này, Âu Dương Tĩnh gọi tên hai người bọn họ vì trận đấu chuẩn bị bắt đầu rồi.

Chỉ vài phút sau khi khai mạc, Hạ Thất Thất và Tô Họa đã đến nơi, nhưng bọn họ trực tiếp ngồi xuống cạnh Trần Lộ và những người khác chứ không đi tìm Tống Tử Việt để nói chuyện.

Tô Họa như được trở lại thời cấp ba khi nhìn thấy bộ dạng hăng hái và say mê trên sân đấu của Tống Tử Việt và Thịnh Ngưỡng, không khỏi cảm thán: “Môn thể thao yêu thích của ba người họ chính là bóng chuyền, tớ rất thích xem bộ ba này chơi bóng với nhau.”

Dương Tư Âm hỏi: “Tại sao Thịnh Ngưỡng và Tống Tử Việt lại mặc trang phục khác màu nhau vậy? Bọn họ không phải ở cùng một đội sao!”

Hạ Thất Thất: “Thịnh Ngưỡng chơi ở vị trí libero [2], vì vậy cậu ấy phải mặc áo khác màu so với các đồng đội khác.”

Tô Họa ngạc nhiên: “Cậu cũng hay xem bóng chuyền à?”

Hạ Thất Thất lắc đầu: “Không phải, dạo gần đây tớ mới bắt đầu tìm hiểu qua mạng thôi.”

Tô Họa chỉ vào Tống Tử Việt: “Vậy cậu có biết Tống Tử Việt chơi ở vị trí nào không?”

“Có lẽ là chuyền 2 [3].”

Tô Họa nở một nụ cười bí hiểm: “Chắc không phải vì đây là sở thích của Tống Tử Việt nên cậu mới tìm hiểu đâu nhỉ?”

Hạ Thất Thất chỉ mỉm cười mà không nói gì. Đúng thật là cô cũng muốn thử tìm hiểu về sở thích của Tống Tử Việt, mặc dù cô chưa từng tiếp xúc với những thứ này bao giờ.

Trần Lộ ôm lấy khuỷu tay của Hạ Thất Thất, kích động nói: “Cậu nhìn kìa!”

Ồ!! Chuyền 2 Tống Tử Việt vừa bật nhảy mạnh một cái và bất ngờ đánh bóng trực tiếp sang phần sân đối phương. Cả nhà thi đấu lập tức tràn ngập tiếng reo hò và vỗ tay.

Doanh Doanh quay sang nhướng mày nhìn Hạ Thất Thất: “Tống Tử Việt cũng tài năng đấy chứ.”

“Sao các cậu lại nhìn tớ như vậy làm gì?” Hạ Thất Thất đỏ mặt khi bị những người bạn của mình nhìn chăm chú: “Có thể tập trung vào quả bóng đi được không?”

“Cậu nhìn kìa, đến áo đấu của Tống Tử Việt cũng là số 7.” Dương Tư Âm nói.

Tô Họa nói thêm vào: “Cậu ấy đã mặc áo số 7 ngay từ hồi còn học cấp ba đấy.”

Trần Lộ ngoan hiền cũng bắt đầu học theo thói hư của bạn mình và tham gia vào hội những người thích trêu chọc: “Thất Thất, quả là một duyên phận chết tiệt phải không?”

Hạ Thất Thất cười xấu hổ, hai má cô đều đỏ ửng hết cả lên.

Có vẻ mọi người đều đang cố tác hợp cho hai người họ.

Cũng may trên sân đã xuất hiện một khoảnh khắc xuất thần khác giúp cô che đi sự ngượng ngùng lúc này.

Quả bóng bị đối thủ phát sang suýt chạm xuống mặt sân, nhưng may mắn thay, libero Thịnh Ngưỡng đã nhanh tay nhanh mắt trước khi bóng rơi xuống, vội vàng lao nhanh về phía trước và thực hiện một pha cứu thua đẹp mắt.

“Cậu bạn tóc xoăn này cũng rất lợi hại.” Doanh Doanh khi nói chuyện luôn thẳng thắn và phóng khoáng như vậy.

Tô Họa rất hiểu bọn họ nên đã đỡ lời thay Thịnh Ngưỡng: “Các cậu đừng chỉ nhìn vào bộ dạng ngạo nghễ và thiếu đứng đắn thường ngày của cậu ấy, cậu ấy lúc chơi bóng chuyền nghiêm túc lắm, đánh rất hay.”

Lúc này, vị trí chủ công đã được đổi cầu, họ khoác tay nhau tạo thành vòng tròn trên sân, vừa để tăng tính đoàn kết, vừa để động viên lẫn nhau.

Sau khi vòng tròn tản ra, Tống Tử Việt đã quay lại nhìn về phía các cô gái đang ngồi, hay nói chính xác hơn là cậu muốn nhìn Hạ Thất Thất. Hạ Thất Thất bắt gặp ánh mắt của cậu liền mỉm cười một cái. Nụ cười của cô giống như luồng điện đánh thẳng vào trái tim cậu, khiến cho toàn bộ tế bào trong cơ thể cậu đều hoạt động rất mạnh mẽ. Những quả phát bóng của cậu ở nửa sau của trận đấu cũng rất có lực.

Mọi người đều nói màn trình diễn của Tống Tử Việt hôm nay vượt ngoài sức tưởng tượng, libero cũng không hề kém cạnh, cả hai vị trí đều giành được sự chú ý của tất cả mọi người, và cuối cùng bọn họ cũng đã giành chiến thắng.

Ngay sau khi đạt được chiến thắng trong trận đấu, Tống Tử Việt đã chạy một mạch tới trước mặt Hạ Thất Thất. Bước chạy của cậu như mang theo gió, cậu thực sự rất muốn chia sẻ niềm vui của mình với những người bạn thân thiết nhất.

Khán đài cao hơn mặt sân vận động một chút, khi cậu chạy tới đứng thẳng ở đó thì cũng chỉ ngang với tầm mắt của các cô. Cậu chống tay lên lan can, tóc mái trước trán ướt đẫm mồ hôi, mũi vẫn còn đang thở hổn hển. Trên mặt cậu tràn ngập sự vui sướиɠ vì chiến thắng: “Tối nay các cậu có rảnh không? Chúng ta cùng ăn với nhau một bữa cơm nhé?”

Các cô gái đồng loạt quay sang nhìn Hạ Thất Thất, giống như đang đợi cô đưa ra quyết định. Thấy bọn họ nhìn mình như vậy, Hạ Thất Thất đành phải nói: “Vậy, cùng đi nhé?”

Mọi người sôi nổi gật đầu.

“Ruỳnh!!!” Một tiếng động lớn vang lên, quả bóng mang theo đầy sự tức giận từ phía đối diện lao tới, suýt chút nữa thì đập trúng Âu Dương Tĩnh đang thu dọn đồ đạc ở dưới sân. Sau khi quả bóng rơi xuống, nó lăn tới chân Tống Tử Việt và vừa vặn cách Âu Dương Tĩnh đúng hai mét.

Âu Dương Tĩnh bị dọa giật mình nên đã lớn tiếng nói: “Trương Cẩu, cậu bị điên à?!”

Quả bóng được ném tới bởi Trương Cẩu, chuyền 2 của đội đối phương. Cậu ta không cao nhưng vẻ mặt rất hung dữ, giọng điệu cũng rất khó nghe: “Xin lỗi, không cố ý!”

Quả bóng không mang theo oán hận, con người mới mang oán hận.

Bọn họ đều không thể chịu nổi một người hơn thua như vậy được. Tống Tử Việt không nói gì cả, cậu cúi xuống nhặt bóng lên, hừ một tiếng đầy khinh thường. Ngay sau đó, trong mắt cậu hiện đầy sát khí, cậu xoay bóng bằng ngón trỏ trong vài giây, rồi lập tức ném mạnh bóng vào khoảng trống bên phía đối thủ. Cậu làm vậy không phải vì muốn làm tổn thương ai cả. Âm thanh có hơi vang vọng và khí thế lớn hơn một chút chỉ để phản kích lại khẩu khí vừa rồi của đối phương mà thôi.

Thịnh Ngưỡng vỗ tay mấy cái liên tục rồi cũng nói chêm vào: “Bóng từ đâu lăn tới vậy!”

Mặt Trương Cẩu đỏ bừng lên, nghiến răng nói: “Hôm nay coi như các cậu may mắn thôi, nhường các cậu một trận, chờ tới lần sau xem!”

Thịnh Ngưỡng tỏ vẻ ngây thơ: “Ồ, tất cả vận xui và thất bại bị cậu chiếm lấy rồi, nên may mắn và thành công mới bay về với chúng tôi đấy chứ.”

Mọi người cười khúc khích, Thịnh Ngưỡng đúng là bậc thầy đá xoáy má.

Điền Doanh Doanh thực sự rất thích thú trước bộ mặt này của Thịnh Ngưỡng: “Cậu bạn tóc xoăn này nói chuyện thú vị thật đấy!”

Trương Cẩu vứt lại một câu “Cứ chờ đấy” rồi đen mặt rời đi.

Âu Dương Tĩnh đi tới trước mặt Tống Tử Việt, nói: “Tống Tử Việt, cảm ơn cậu vì đã giải vây giúp tôi lần nữa!”

Trương Cẩu và Âu Dương Tĩnh có quen biết nhau, thậm chí cậu ta còn từng theo đuổi cô ấy một thời gian. Đội bóng chuyền bên trường đó còn từng chặn đường cô ấy trong sân thi đấu và tình cờ bị Tống Tử Việt bắt gặp, cậu đã giải vây cho cô ấy lần đó. Lần này bọn họ gặp lại nhau, lại còn thua trận nữa nên càng ghi hận trong lòng thêm.

Tống Tử Việt: “Không có gì đâu. Cậu nên cẩn thận trước loại người luôn ức hϊếp kẻ yếu này một chút.”

Hạ Thất Thất ở bên cạnh khẽ hỏi: “Cậu sẽ không vì chuyện này mà gây thù chuốc oán với cậu ta đâu đúng không?”

Nếu thực sự oán hận được tích tụ lại thì hậu quả sẽ khó lường lắm.

“Cậu đang quan tâm tôi đấy à?” Vừa rồi sắc mặt Tống Tử Việt còn tối sầm lại, nhưng bây giờ lại xuất hiện nụ cười ranh mãnh.

Hạ Thất Thất thầm nghĩ, da mặt tên này đúng là càng ngày càng dày: “Tôi chỉ hỏi thế thôi mà!”

“Được rồi, được rồi, tên đó không thể ức hϊếp tôi được đâu, cậu ta chỉ mạnh miệng thế thôi.”

Tô Họa ở bên cạnh cảm thấy Tống Tử Việt trước mặt Hạ Thất Thất đúng là một người khác hoàn toàn, vừa có chút không biết xấu hổ lại vừa hèn mọn đến khó tả, trông rất buồn cười.