Em Đẹp Tựa Hạ Chí

Chương 16: KHI CÒN NHỎ, NỤ CƯỜI CỦA CHÚNG TA LÀ MỘT NỤ CƯỜI THỰC SỰ, NHƯNG KHI LỚN LÊN, NỤ CƯỜI KHÔNG CÒN NHẤT THIẾT PHẢI LÀ MỘT NỤ CƯỜI NỮA RỒI.

Tống Tử Việt và Hạ Thất Thất cùng đi ra ngoài, để lại Thịnh Ngưỡng một mình ngồi trong canteen đợi cậu quay lại để cùng nhau về nhà.

Lúc này đã là hơn 9 giờ tối, hai người sóng vai cùng đi bên cạnh nhau. Không hiểu vì sao mà ánh trăng đêm nay lại sáng tỏ đến lạ thường, nhưng cũng mang theo chút gì đó lạnh lẽo khó tả. Ngay cả cơn gió lang thang trên đường cùng bọn họ cũng ẩn giấu hơi lạnh, thẩm thấu vào từng khúc ruột.

“Tôi với Âu Dương Tĩnh chỉ là bạn bè, cậu đừng…”

Cậu còn chưa nói dứt câu thì cô đã tiếp lời: “Tôi biết, tôi không hiểu lầm đâu.”

“Shop online của cậu vẫn kiếm tiền ổn chứ?”

Cô vui vẻ gật đầu, hào hứng nói: “Ổn, ổn lắm,” nhưng sau đó, giọng của cô lại dần trầm xuống: “Tôi vẫn luôn muốn chia sẻ với cậu, nhưng tôi thấy đợt này cậu có vẻ bận rộn, nên nghĩ lại lại cảm thấy những chuyện râu ria này không cần thiết phải nói với cậu.”

Cậu đột nhiên dừng lại, nắm lấy cánh tay cô rồi nói một cách nghiêm túc: “Cậu đừng bao giờ cảm thấy mình sẽ làm phiền tôi được không? Chỉ cần là chuyện của cậu thì dù là gì đi chăng nữa, tôi đều sẽ vui vẻ lắng nghe và lập tức phản hồi lại, chỉ cần cậu chịu chia sẻ với tôi, cậu hiểu không?”

Mặc dù cậu đã nói như vậy, nhưng cô vẫn không thể nào làm được, lúc nào cũng sẽ thấy rối rắm, sợ mình sẽ làm phiền đến cậu.

Cô nhẹ nhàng gạt tay cậu ra, tiếp tục đi về phía trước: “Ừ, tôi hiểu rồi.”

Cậu nhớ rõ trước cô đã từng nói rằng mình đang làm gia sư, nhưng bây giờ lại đổi sang dạy tiếng Trung nên đã hỏi: “Sao bây giờ cậu lại dạy tiếng Trung vậy?”

Hạ Thất Thất chỉ vào chiếc ghế gỗ dài cạnh lối đi rồi nói: “Ngồi một lát nhé?”

Đằng sau chiếc ghế gỗ dài là ngọn đèn đường, ở đó có hai con bướm đêm đang xòe cánh bay dập dờn quanh chiếc bóng đèn tuýp.

Sau khi ngồi xuống, Hạ Thất Thất đặt chiếc túi tote của mình lên đùi, ngón tay vô thức cầm lấy móc khóa hình xì trum được treo trên đó, cúi đầu nhìn chăm chú vào nó: “Bởi vì gia đình tôi nghèo và khó khăn hơn cậu tưởng. Bà nội tôi đã lớn tuổi và em trai thì cũng đang học lớp 12, ngoài bọn họ ra tôi không còn có người thân nào khác, gia đình tôi gần như không có thu nhập.”

Nhớ lại biến cố lớn của gia đình năm đó, trái tim cô không khỏi thắt lại, sống mũi cũng bắt đầu cay cay. Từng giọt nước mắt trong veo rơi xuống nhỏ lên hoa văn của con xì trum, chẳng mấy chốc đã làm ướt đẫm đôi mắt của nó, mà chính lúc đó, mắt cô cũng đã nhòe đi.

Cậu lập tức hoảng hốt khi nhìn thấy cô rơi lệ, nhưng nếu lúc này mà trực tiếp ôm lấy cô thì cũng không được vì hành động đó quá phản cảm. Cậu lục tìm khắp người nhưng không tìm được tờ giấy nào để lau nước mắt cho cô nên đã không ngừng xin lỗi: “Xin lỗi cậu, tôi…”

Cô nghẹn ngào nói tiếp: “Tại sao tôi lại phải đi dạy tiếng Trung ư? Bởi vì trong lần gặp gỡ đầu tiên với học sinh, tôi đã gặp phải một chuyện khiến tôi cảm thấy rất ghê tởm. Lời nói mà em trai bà chủ nhà đã nói với tôi ẩn chứa thông điệp rằng chỉ cần tôi theo hắn ta thì hắn ta sẽ cho tôi rất nhiều tiền. Khi nghe xong, tôi đã lập tức rời khỏi nhà họ. Dù có nghèo khổ đi chăng nữa thì tôi cũng không bao giờ bán mình để có tiền. Tôi đã rất sợ hãi. Nhưng may sau đó, Pablo đã giới thiệu cho tôi công việc dạy tiếng Trung trực tuyến cho trẻ em Tây Ban Nha.”

Cô nuốt nước bọt, khụt khịt cái mũi đã nghẹt lại của mình: “Tôi biết có thể cậu cũng sẽ có hảo cảm với tôi, nhưng tôi chỉ là một người bình thường, thậm chí có khi còn chẳng thể coi là bình thường. Gánh nặng trên vai tôi rất lớn và tôi cũng có rất nhiều áp lực.” Khóe môi cô hơi nhếch lên, cô tự giễu cợt bản thân mình: “Mọi người xung quanh đều nói đùa rằng tôi là cô bé lọ lem chờ hoàng tử đến giải cứu, nhưng thực ra tôi chẳng phải cô bé lọ lem gì cả. Ít nhất, lọ lem khi sinh ra còn là quý tộc, chẳng qua mẹ kế đối xử với cô ấy không tốt mà thôi. Còn tôi thì từ khi sinh ra đã phải sống trong cảnh nghèo khó, bị mắc kẹt trong đống bùn lầy và không thể nào thoát ra được. Tôi không tin vào bất cứ câu chuyện cổ tích nào, bởi vì thực tế làm gì được như vậy đâu.”

Vì phải tiếp nhận quá nhiều thông tin cùng một lúc nên cậu chưa thể tiêu hóa ngay được chứ đừng nói đến việc đáp lại cô như thế nào. Cậu nghiêng cả người sang một bên, một tay chống lên lưng ghế, đau khổ nhìn cô.

Cô ngẩng đầu nhìn cậu, đôi mắt long lanh đã nhòe đi vì nước mắt, lời nói của cô vô cùng chân thành: “Hoàn cảnh gia đình và môi trường phát triển của chúng ta rất khác nhau, tôi không thể theo kịp mức chi tiêu của cậu được, chẳng hạn như chi phí sinh hoạt một tháng của tôi không thể nào bằng được đôi giày mà cậu đang đi. Chúng ta cũng rất khó để có chủ đề chung, cậu được trải nghiệm muôn vàn thế giới khác nhau, còn tôi thì chỉ xoay quanh phong cảnh nông thôn. Như vậy làm sao chúng ta có chung đề tài để nói chuyện được? Tôi đã nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều lần, cũng có thể chỉ là cậu nhất thời cảm thấy mới mẻ, cảm thấy tò mò về tôi nên mới làm vậy, hoặc cũng có thể vì chúng ta đã từng gặp nhau khi còn nhỏ, nên cậu mới sinh ra sự đồng cảm đối với tôi. Nói tóm lại, trong lòng tôi, cậu là một sự tồn tại rực rỡ đến lóa mắt, còn tôi chỉ là một cô gái bình thường đến từ một nơi xa xôi hẻo lánh, cố gắng vươn tới ánh sao lấp lánh mà cậu đã trao cho tôi. Nếu cậu không chê tôi, chúng ta vẫn có thể làm bạn bè bình thường, nhưng nếu tiến thêm một bước nữa, tôi sẽ không thể không cảm thấy tự ti và hèn nhát. Thế cho nên, để không xảy ra những vấn đề lớn hơn và phản tác dụng, tôi nghĩ mối quan hệ của chúng ta chỉ nên đi đến bước này thôi.”

Thực ra cậu cũng đã cân nhắc đến những vấn đề này, chỉ là cậu không nghĩ quá nhiều và xa như cô.

Giờ đây, mỗi lời cô nói đều tạo thành một bức tường trong lòng cậu, chúng khiến cậu không thể thông suốt được, cũng chặn đứng hoàn toàn những điều mà cậu muốn nói.

Cô giơ tay lau nước mắt, sau đó nở nụ cười nhẹ nhàng và vui vẻ với cậu, để lộ hai má lúm đồng tiền mờ mờ, giống như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra: “Tống Tử Việt, cảm ơn cậu vì đã giúp tôi, mà tôi cũng cảm thấy rất may mắn vì đã được cậu giúp đỡ. Tôi hy vọng ngày mai chúng ta vẫn có thể chào hỏi nhau giống như lần đầu tiên gặp mặt mà không phải lo lắng hay ngượng ngùng vì bất cứ điều gì cả.”

Cảnh tượng trước mặt cậu bây giờ giống hệt như lần đầu tiên cậu gặp cô, sau khi khóc lớn một trận là có thể cười tươi ngay lập tức.

Khi còn nhỏ, nụ cười của chúng ta là một nụ cười thực sự, nhưng khi lớn lên, nụ cười không còn nhất thiết phải là một nụ cười nữa rồi.

Cô đứng dậy phụi bụi dính trên quần, rồi cầm túi lên, giả vờ như không có chuyện gì cả, mỉm cười vẫy tay với cậu: “Cậu về trước đi.”



Khi tới dưới chân ký túc xá, cô dừng lại tại nơi mà ánh sáng từ ngọn đèn hành lang tầng một phản chiếu ra. Cô không quay đầu lại mà chỉ bình tĩnh nói: “Tống Tử Việt, tôi tới nơi rồi, đừng tiễn tôi nữa!”

Sau đó, cô bước thẳng về nơi tràn ngập ánh sáng mà chẳng buồn quay đầu lại nhìn cậu, chỉ có cậu vẫn luôn đứng trong bóng tối nhìn bóng dáng cô dần khuất lối.

Thịnh Ngưỡng chơi hết trò này đến trò khác trong canteen, đến nỗi quản lý của canteen còn phải đi ra đuổi cậu ấy vì đã đến giờ tan làm.

Thịnh Ngưỡng không còn cách nào khác đành phải đi ra cửa canteen đứng đợi. Nhưng khi nhìn xung quanh một vòng, cậu ấy nhận ra có một chàng trai đang ngồi trên bậc thềm ngay gần đó, hai tay cậu khoanh lại ôm lấy đầu gối, khuôn mặt vùi vào trong cánh tay. Ánh sáng yếu ớt trong canteen xuyên qua cửa kính đáp xuống trên lưng cậu, cái bóng đen cuộn tròn ở bên cạnh cậu trông thật cô đơn và tuyệt vọng.

Thịnh Ngưỡng vô tình giẫm phải cái bóng của cậu. Cậu ấy ngồi xổm xuống bên cạnh và vỗ vai cậu, lần này Thịnh Ngưỡng không nói đùa nữa mà nhẹ giọng hỏi: “Từ chối mày rồi sao?”

Tống Tử Việt không hề động đậy, cũng không phản ứng lại.

Thịnh Ngưỡng an ủi cậu: “Chắc chắn là cô ấy cũng thích mày. Tao thấy cái cách mà cô ấy nhìn mày rất khác biệt. Mỗi lần nhìn mày, ánh mắt của cô ấy hoặc là long lanh, hoặc là hoảng sợ né tránh, nhưng khi nhìn người khác thì lại rất thoải mái và cởi mở. Chẳng hạn như với tao này, không có bất cứ suy nghĩ nào khác cả.”

“Nhưng tao còn chưa kịp nói là thích cô ấy thì cô ấy đã bảo tao dừng lại để kịp thời tránh phát sinh và tổn thất rồi.”

“Tại sao lại vậy?” Thịnh Ngưỡng khó hiểu: “Chỉ cần thích nhau là có thể ở bên nhau được mà.”

Cậu ngẩng đầu lên khẽ cười với Thịnh Ngưỡng, nhưng hai mắt cậu đều đã đỏ hoe: “Đầu óc tao bây giờ đang rất rối bời.”

Thịnh Ngưỡng kinh ngạc nói: “Này, người anh em, không đến mức như vậy chứ. Sao mắt mày lại đỏ thế này? Ngoài lần đánh nhau đó ra tao chưa từng thấy mày khóc bao giờ đâu đấy.”

Hồi nhỏ khi còn học mẫu giáo, Tống Tử Việt, Thịnh Ngưỡng và Trọng Dã đã từng cãi và đánh nhau đến mức phát khóc. Ba mẹ của ba bên đã phải đích thân đến hòa giải, sau đó, mối quan hệ của bọn họ ngày càng trở nên tốt đẹp hơn, Thịnh Ngưỡng cũng chưa từng thấy hai mắt của Tống Tử Việt đỏ hồng ngoại trừ lần đó.

“Tao thấy thương cô ấy. Cô ấy đã phải chịu đựng hết thảy mọi vất vả và tủi thân trên con đường mà cô ấy đi. Tao rất muốn bảo vệ và chăm sóc cho cô ấy, nhưng đến một cơ hội tao còn chả có.” Yết hầu của cậu hơi cuộn lên: “Cái cảm giác đau lòng này còn khó chịu hơn nhiều so với việc cô ấy từ chối tao.”

Thịnh Ngưỡng càng thêm khó hiểu: “Rốt cuộc hai đứa chúng mày đã nói gì với nhau thế? Lại còn cái gì mà kịp thời tránh phát sinh và tổn thất nữa?”

Cậu không muốn kể cho người khác những điều mà cô vừa nói với mình.

Tống Tử Việt lấy chìa khóa xe điện trong túi rồi ném cho Thịnh Ngưỡng: “Hôm nay mày đèo tao về nhà đi.”

Thịnh Ngưỡng bắt lấy chìa khóa. Lần này là Thịnh Ngưỡng lái xe đèo Tống Tử Việt.

Đêm khuya, dân cư ở vùng ngoại ô khá thưa thớt, thỉnh thoảng lắm mới có thể nhìn thấy một hai người giao hàng bằng xe điện đang lao băng băng trên đường để bươn chải kiếm sống.

Đường vắng nhưng Thịnh Ngưỡng lại cố tình phóng xe rất chậm. Cậu ấy vừa đi vừa bày tỏ quan điểm của mình với Tống Tử Việt: “Cô gái đom đóm đang cầm trong tay con át chủ bài. Cô ấy nổi tiếng với vẻ ngoài xinh đẹp, học lực xuất sắc và tính cách không hề yếu đuối. Quan trọng hơn hết là cô ấy có chí tiến thủ, luôn cố gắng để trở nên tốt hơn trong tương lai, nên chắc chắn sẽ có rất nhiều người ưu tú theo đuổi cô ấy. Thế cho nên người anh em à, đừng có nản chí mà bỏ cuộc vội, tao rất ủng hộ việc mày cắt bớt những chiếc đuôi cứ ve vẩy quanh cô ấy.”

Thực ra đầu óc cậu chỉ đang ở trong trạng thái trống rỗng và không biết phải lý giải như thế nào thôi, chứ hai chữ “từ bỏ” chưa bao giờ xuất hiện trong cậu cả. Mà cậu cũng đang cố nghĩ cách để loại bỏ mối bận tâm của cô: “Sao tao có thể từ bỏ được.”

“Đúng vậy, quan trọng nhất vẫn là mày thích cô ấy và cô ấy cũng thích mày, thế là được rồi.”

Tống Tử Việt ngồi ở phía sau không nói gì thêm, cậu vẫn đang đắm chìm trong nỗi buồn khi cô nhắc đến chuyện mình không còn người thân nào khác.



Đêm hôm đó, Hạ Thất Thất dạy xong lớp tiếng Trung liền lặng lẽ lên giường đi ngủ. Bạn cùng phòng cho rằng cô mệt nên mới đi ngủ sớm, nhưng thực chất cô vẫn luôn trằn trọc mãi không thể ngủ được, đầu óc cô đang rối như tơ vò.

Màn đêm buông xuống, những người bạn cùng phòng của cô đều đã yên bình chìm vào giấc ngủ. Ngoài cửa sổ là bầu trời tối tăm, xung quanh vô cùng tĩnh lặng, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng mèo hoang kêu lên từ bên ngoài truyền vào trong phòng.

Chiếc điện thoại trong giỏ treo bên cạnh giường đột nhiên rung lên, chỉ một tiếng rung nhẹ thôi cũng đủ để khuấy động màn đêm tĩnh lặng, nhưng nó lại khiến lòng cô bình tĩnh trở lại.

Cô với tay lấy điện thoại và bật màn hình lên. Đồng hồ đang chỉ 01:37.

Tống Tử Việt đã gửi cho cô một tin nhắn Wechat, nội dung rất dài, thậm chí số chữ trên đó còn có thể tạo thành một bài văn ngắn.

[Tối nay tôi đã kiên nhẫn lắng nghe những lời mà cậu tâm sự với tôi, nhưng lúc đó đầu óc tôi trống rỗng quá nên không biết phải trả lời như thế nào. Sau khi cẩn thận suy nghĩ lại, tôi thấy mình nên nói rõ ràng với cậu. Trước tiên, tôi đối với cậu tuyệt đối không phải là nhất thời cảm thấy mới mẻ mà là tôi thực sự thích cậu, rất rất thích cậu. Còn về sự đồng cảm mà cậu đã nhắc tới, đúng là có thật, nhưng phần lớn là do thích cậu nên tôi mới thấy đau lòng và thương cậu. Thứ hai, tôi không biết những năm qua cậu đã phải trải qua những gì, nhưng khi thấy cậu bật khóc lúc nhắc đến không còn người thân nào khác trong gia đình, tôi thực sự thấy rất đau lòng, rất muốn bảo vệ và che chở cho cậu thật tốt. Tôi cũng không quan tâm đến gia đình cậu giàu hay nghèo, tôi chỉ quan tâm đến việc cậu là con người như thế nào mà thôi. Ngay cả khi cậu không chọn tôi thì tôi cũng không muốn thấy cậu tự đánh giá thấp bản thân mình. Cậu thực sự rất tài giỏi và ưu tú. Nếu cậu có thể trèo đèo lội suối vượt qua kỳ thi đại học, đến được đây và đứng bên cạnh những bạn học xuất sắc khác thì chứng tỏ cậu không hề bình thường như những gì cậu đã nói. Ngoài ra cậu còn rất nghiêm túc và nỗ lực học tập, nên con đường mà cậu đi sau này sẽ ngày càng tốt hơn, cậu cũng sẽ gặp được những con người tài giỏi, bởi vì mỗi bước mà cậu bước đi đều chỉ hướng về phía trước. Cuối cùng, về hoàn cảnh gia đình và môi trường phát triển khác nhau mà cậu đã đề cập tới, thì cậu nói không sai. Từ nhỏ đến lớn đúng là tôi chưa bao giờ phải lo lắng về chuyện tiền bạc thật, gia đình tôi cũng được xem là khá hơn so với những gia đình bình thường khác, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến việc tôi muốn ở bên cạnh cậu. Những khó khăn của cậu đều chỉ là tạm thời, với nghị lực hướng về phía trước của cậu, tôi tin là cậu sẽ giải quyết được chúng trước khi cậu tốt nghiệp. Nếu cậu không muốn nhận sự giúp đỡ trực tiếp từ tôi thì tôi hoàn toàn có thể cùng cậu kiếm tiền.]

Tin nhắn tiếp theo: [Nếu cậu nguyện ý ở bên tôi, chúng ta có thể cùng trải nghiệm thế giới của tôi mà cậu chưa từng trải qua, thế giới của cậu mà tôi chưa từng trải qua, và cả thế giới mà cả hai chúng ta đều chưa từng trải qua nữa.]

Chỉ mất vài phút để đọc xong tin nhắn nhưng để thấm thẩu được ý nghĩa của từng câu văn thì cô phải mất tới gần nửa tiếng đồng hồ. Từng lời nói của cậu đều rất chân thành, từng câu từng chữ đều tác động mạnh đến cô. Vốn dĩ trong lòng cô cũng đã có chút dao động, nhưng vào giờ phút này, nó đã bị lay chuyển hoàn toàn.

Suy cho cùng, không ai muốn bỏ lỡ một chàng trai nhiệt tình và thật lòng như vậy làm gì.

Sau hàng chục phút suy nghĩ kĩ càng, khoảng hơn 2 giờ sáng, cô mới trả lời cậu: [Tống Tử Việt, cảm ơn sự động viên và công nhận của cậu dành cho tôi. Tôi cũng đã cảm nhận được sự chân thành của cậu, nhưng tôi cần thêm chút thời gian để suy nghĩ.]

Không phải vì không đủ thích nên mới cần suy nghĩ, mà là vì quá thích và không muốn những mối bận tâm khác ảnh hưởng đến tình cảm nên mới suy nghĩ.

Cô nhắn thêm một tin nữa: [Trong khoảng thời gian tôi suy nghĩ, nếu cậu gặp được một cô gái mà cậu thích hơn, hoặc tình cảm của cậu dành cho tôi nhạt dần đi, cậu có thể rút lui bất cứ lúc nào, và tôi cũng sẽ luôn vui vẻ chúc phúc cho cậu.]

Cậu lập tức trả lời lại: [Tôi chỉ thích mình cậu, và tôi nguyện ý chờ đợi cậu.]

Cậu bây giờ đang rất quyết tâm. Từ nhỏ đến lớn, cậu chưa từng phải trải qua bất kỳ trở ngại hay khó khăn nào trong cuộc sống. Về cơ bản, cậu có thể đạt được bất cứ điều gì cậu muốn, chỉ riêng chuyện này. Đúng thật là có nỗ lực cũng chưa chắc đã có được.

[Không nghĩ muộn vậy rồi mà cậu vẫn còn thức, cậu nên đi ngủ sớm một chút đi.]

Hạ Thất Thất: [Chỉ những khi đầu óc rối bời thì tôi mới như vậy thôi, nhưng giờ tôi cũng chuẩn bị đi ngủ đây. Cậu ngủ ngon nhé.]

Tống Tử Việt: [Ngủ ngon.]