“Quyên Tử là chị họ em, hơn em một tuổi. Chị ấy cũng đã được nhận vào cao trung trên huyện nhưng gia đình nói không có đủ tiền cho chị ấy đi học”.
Tiêu Quả sụt sịt, cố gắng không khóc.
“Tuy nhiên, anh trai của Quyên Tử đã lớn tuổi rồi mà chưa lấy vợ. Tháng trước họ giới thiệu vợ cho anh ấy, bên kia đòi 30.000 tệ tiền sính lễ. Gia đình Quyên Tử không có khả năng chi trả nên ban đầu chị ấy đồng ý đi Quảng Châu làm việc cùng em, nhưng hôm qua bố mẹ chị ấy quyết định gả chị ấy cho một ông già để có tiền sính lễ."
Tiêu Quả lau khóe mắt: “Chị A Anh, em thật sự không còn cách nào khác. Vé của Quyên Tử tỷ bị mẹ chị ấy lấy mất rồi, chị cho em mượn 100 tệ để Quyên Tử có thể mua vé đến Quảng Châu được không?"
Nhiễm Anh nhìn Tiêu Quả, sắc mặt trở nên nặng nề vì lời nói của cô bé: "Chỉ hơn em một tuổi thôi sao? Sao mẹ con bé lại gả nó đi được? Là mẹ kế đúng không?"
“Mẹ ruột” Tiêu Quả không kìm được nước mắt, nói: “Nhưng ai bảo chị ấy sinh ra là con gái...”
Nhiễm Anh không nói nên lời.
Đúng vậy, chuyện này có lạ gì ở thôn Đại Thạch đâu.
Nghèo đói, lạc hậu, trọng nam khinh nữ.
Chóp mũi cô đau nhức, nhìn ánh mắt lo lắng của Tiêu Quả, trong lòng cô có ngàn lời muốn nói nhưng lại không thể nói được một lời.
"Chị A Anh, em thật sự không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể tìm chị. Chị tin em đi, em nhất định sẽ trả lại chị số tiền này. Nếu không, em sẽ viết giấy nợ cho chị."
“Đừng lo, tiền không phải là vấn đề. Vấn đề là sau khi lấy tiền, đến Quảng Châu thì các em cũng cần có chứng minh thư, lúc đó phải làm sao?"
"Chị ấy có, lúc trước bọn em đã chuẩn bị mọi thứ rồi, chỉ là bây giờ trong túi không có tiền để mua vé..."
"Đừng khóc nữa. Cho dù trốn được thì mẹ hai đứa có để yên không?"
"Em không biết, em không nghĩ được nhiều, anh họ em hỏi được, ông già kia gần 40 tuổi rồi, còn bị què một chân..."
"Được rồi được rồi, đừng khóc, chị về lấy tiền cho em."
Nhiễm Anh dẫn Tiêu Quả về nhà: “Em có chắc chỉ cần có vé là có thể đi được không?”
"Dù sao cũng phải thử một lần. Hơn nữa mẹ Quyên Tử nghĩ tụi em không có tiền nên sẽ không đề phòng đâu. A Anh, cám ơn chị đã giúp đỡ."
Nhiễm Anh không nói nên lời, khi vào nhà, bà Hứa Nhược Lan nhìn thấy Tiêu Quả liền nói con bé ngồi xuống uống nước, Tiêu Quả lắc đầu. Nhiễm Anh nói con bé đến mượn sách ôn tập, sau đó dẫn con bé về phòng mình.
“Đây là hai trăm tệ.” Nhiễm Anh lấy ra hai trăm đưa cho Tiêu Quả: “Đủ chưa? Ra ngoài còn cần tiền để ăn uống, vì vậy em cứ cầm đi."
Xét đến hoàn cảnh gia đình, Tiêu Quả chắc chắn sẽ không có nhiều tiền mang theo.
Tiêu Quả cầm tiền, mắt lại đỏ hoe: "Chị A Anh, cám ơn chị. Em..."
"Không cần cảm ơn. Trên đường đi phải cẩn thận." Nhiễm Anh không biết nên nói gì: "Con gái như em, đi xa phải chú ý an toàn."
"Đừng lo lắng, lần này có rất nhiều người trong thôn đi cùng nhau, sẽ không có chuyện gì đâu ạ."
Tiêu Quả cúi đầu chào Nhiễm Anh: "Đừng lo, em nhất định sẽ trả lại tiền cho chị."
"Không phải vấn đề trả nợ. Khi nào bọn em đi?"
“Ngày kia sẽ có xe đi Quảng Châu, dự định sáng sớm sẽ xuất phát, tình cờ ngày mai ông già kia sẽ đến bàn chuyện kết hôn, vì vậy bọn em dự định sáng sớm lúc mọi người không đề phòng sẽ trốn đi."
Nhiễm Anh có chút chua xót khi nhìn thấy sự kiên quyết trong mắt cô bé: “Mẹ em không cho em đi học, em có ghét bà ấy không?"
Tiêu Quả không ngờ Nhiễm Anh lại hỏi một câu như vậy, lắc đầu: “Em không ghét mẹ em, bà ấy đã đủ vất vả rồi, cũng chỉ vì nhà em quá nghèo..."
Nhiễm Anh không nói nên lời, Tiêu Quả lại nhếch miệng: “Như mẹ Quyên Tử đã nói, mong rằng chị ấy đừng trách bà, cũng chỉ vì gia cảnh quá nghèo nên đành phải gả chị ấy như vậy."
Nhiễm Anh nhìn cô bé quay người rời đi, chôn chân tại chỗ.
Đúng vậy, tất cả họ đều nghèo và đều đáng thương.
Nhiễm Anh nghĩ đến những gì cô chứng kiến mấy ngày qua, tất cả cũng chỉ bởi vì sự nghèo đói và lạc hậu.
Nếu có tiền, nếu ai cũng sống sung túc, không lo cơm ăn áo mặc thì làm sao họ có thể bán con gái để lấy sính lễ gả vợ cho con trai?
Lòng Nhiễm Anh nặng trĩu, ánh mắt lại rơi xuống dãy núi xanh phía xa, màn đêm dần buông xuống, dãy núi xếp chồng lên nhau, dường như càng tĩnh lặng và huyền bí, giống cái vòng kim cô, siết chặt những người dân sống ở đây qua nhiều thế hệ.
... ... ... ...
Hạ Thính Vân hơi bất ngờ khi nhận được cuộc gọi từ Nhiễm Anh, khi nghe Nhiễm Anh cần sự giúp đỡ, bản thân cô ấy cũng cảm thấy hoang mang.
Tình cờ cô đang ở gần thôn Đại Thạch, làm xong việc thì đi thẳng đến gặp Nhiễm Anh.
"Tôi nghe mẹ cậu nói ngày mai cậu sẽ rời đi. Sao thế, muốn tôi tiễn cậu hả?"
Nhiễm Anh lắc đầu: “Không phải, tôi có chuyện muốn nhờ cậu giúp đỡ.”
“Có chuyện gì vậy?” Hạ Thính Vân không nghĩ mình có thể làm gì để giúp được Nhiễm Anh lúc này.
“Đi thôi” Nhiễm Anh không biết phải nói gì: “Đến nhà tôi, chúng ta từ từ nói.”
"Được." Hạ Thính Vân đi theo Nhiễm Anh về nhà, bố mẹ của Nhiễm Anh cũng ở đó, chào hỏi xong, Nhiễm Anh dẫn cô ấy đi thẳng vào phòng.
"Có chuyện gì vậy?"
Hạ Thính Vân nhìn Nhiễm Anh đi rót nước, giơ chiếc cốc giữ nhiệt trong tay lên nói: "Không cần, chúng ta cứ nói chuyện đi."
"Suy đi nghĩ lại, tôi chỉ có thể tìm cậu nhờ giúp đỡ."
Hôm qua, sau khi đưa tiền cho Tiêu Quả, trong lòng Nhiễm Anh quả thực không yên. Cô mềm lòng giúp bọn nhỏ trốn đi, nhưng rồi cô lo như vậy sẽ lại càng làm hại bọn chúng.
"Tình huống là như vậy, hai cô bé còn chưa thành niên, làm sao có thể cho phép chúng đi làm bên ngoài? Tôi không nghĩ ra ai khác có thể giúp được, cậu là cán bộ nhà nước, có thể sẽ có giải pháp."
“Để tôi giải quyết.” Hạ Thính Vân lập tức đứng dậy: “Sao mẹ Quyên Tử lại như vậy? Lần trước gặp nhau, chị ta đã hứa với tôi là sẽ cho Quyên Tử đi học.”
Hạ Thính Vân bộ dáng như muốn lao đi tìm người tính sổ, Nhiễm Anh vội nắm lấy vai cô ấy, nói: “Đi bây giờ cũng vô ích thôi, mẹ con bé sẽ không thừa nhận đâu, Quả Nhi nói ngày mốt hai đứa sẽ trốn đi, vì vậy bây giờ chúng ta phải tìm cách trước khi quá muộn."
Nhiễm Anh suy nghĩ suốt đêm qua, hiện tại đã có ý tưởng sơ bộ nhưng cần sự hỗ trợ và hợp tác của Hạ Thính Vân.
"Nhìn có vẻ như cậu đã có giải pháp?"
“Ừ.” Nhiễm Anh gật đầu: “Tuy nhiên, trước tiên chúng ta phải ngăn hai cô bé đó lên tàu, hai đứa còn chưa thành niên, ra ngoài thì có thể làm được việc gì?
Hạ Thính Vân gật đầu: “Được rồi, nói cho tôi nghe ý tưởng của cậu đi, chúng ta sẽ bàn bạc kỹ lưỡng.”
“Được rồi, chúng ta sẽ làm thế này...“