Khi Rừng Cam Nở Rộ

Chương 4: Không tiện nhắc tới

Khác với tâm trạng ngọt ngào mỗi khi nhận được cuộc gọi từ Kỷ Dịch Vân, Nhiễm Anh nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình, rất lâu không cử động.

Mãi đến khi bố mẹ cô liếc nhìn, cô mới vội đứng dậy, giấu đi vẻ khó chịu trong mắt: “Số điện thoại của công ty, chắc là có chuyện cần.”

"Nhanh đi nghe máy đi."

Ngọc Anh cầm theo điện thoại di động đi ra ngoài, đầu bên kia là giọng nói vui vẻ của Kỷ Dịch Vân: “A Anh, em giỏi lắm.”

“Chuyện gì?”

"Trưa hôm nay, anh gặp trưởng phòng của em, quản lý Dương. Anh ấy nói chuyện với anh, khen năng lực của em rất tốt. Dự án cuối cùng em làm đã được chọn, mang lại bản hợp đồng lớn cho công ty, đến cuối năm này em sẽ vào danh sách được tăng lương, thậm chí được thăng lên chức trưởng nhóm."

Nhiễm Anh sửng sốt, đây quả thực là một tin tốt, nếu được thăng chức, lương của cô ít nhất cũng sẽ tăng thêm hai ngàn, lông mày cô bất giác giãn ra: “Không trách hôm qua Dương quản lý lại nhắn tin hỏi thăm khi nào em quay lại."

"Em xem, được tăng lương, được thăng chức, sau đó hẳn là chuyện quan trọng nhất đời người đúng không. Em đã đề cập chuyện của chúng ta với bố mẹ chưa?"

"Em..." Nhiễm Anh liếc nhìn tình hình trong phòng: "Dịch Vân, hoàn cảnh gia đình em bây giờ có chút phức tạp."

“Sao vậy?” Niềm vui trong giọng nói của Kỷ Dịch Vân biến mất một nửa: “Đừng nói với anh là bố mẹ em phản đối nhé, nếu đã như vậy anh sẽ đích thân tới cửa hỏi thăm bố mẹ vợ, hoặc là mời ba mẹ anh đến gặp mặt luôn."

"Không, là vì em vẫn chưa nhắc tới." Nhiễm Anh nghĩ tới chuyện hôm nay: "Ở nhà có chuyện, bây giờ không tiện đề cập chuyện kết hôn."

"Chuyện gì đã xảy ra vậy? Anh có thể giúp gì không?"

"Không cần đâu, em sẽ giải quyết ổn thoả, khi nào về sẽ nói rõ ràng cho anh biết."

"Được. Vậy anh đợi em về." Kỷ Dịch Vân rất nhẹ nhàng an ủi: "Nếu em thấy còn quá sớm thì chúng ta sẽ hoãn việc kết hôn lại, dù sao cả đời này anh đã định sẽ chỉ cưới em rồi."

Nhiễm Anh cảm thấy trong lòng ngọt ngào, ấm áp, cúp điện thoại, nhưng tâm tình lại không hề thoải mái.

Dựa vào thu nhập hiện tại của cô, muốn trả hết nợ của gia đình thì ít nhất phải mất vài năm, hơn nữa với tình trạng sức khoẻ của cha cô, cô thực sự không yên tâm để ông ra ngoài làm việc , cho dù mẹ cô đi theo thì cô vẫn rất lo lắng.

Cúp điện thoại rồi vào nhà, bố mẹ cô đã bàn bạc xong mọi chuyện, vài ngày nữa họ sẽ đi Quảng Đông, sau khi Nhiễm Anh về lại Hải Thị.

Nhiễm Anh nhìn cái chân bó bột của bố mà trong lòng chua xót, muốn thuyết phục nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.

Ngày hôm sau, Nhiễm Anh dậy sớm, cô hình thành thói quen chạy bộ buổi sáng từ khi còn đi học.

Cô chào bà Hứa Nhược Lan rồi đi ra ngoài, gió buổi sáng rất dễ chịu, sự mát mẻ ở đây hoàn toàn khác với sự mát mẻ từ máy điều hòa ở các thành phố lớn.

Chạy được vài bước, cô nhìn thấy cô bé tên Quả Nhi hôm qua, trên vai đang vác một chiếc thúng tre và một chiếc rìu nhỏ.

Nhiễm Anh không quen thân cô bé nên chỉ gật đầu chào, nhưng cô bé chạy tới cúi đầu lễ phép với Nhiễm Anh.

"Cám ơn chị, nếu không có chị, hôm qua em đã bị đánh cho nhừ tử rồi."

Nhiễm Anh lắc đầu: “Chuyện nhỏ thôi, không có việc gì, em đi hái thảo mộc à?”

"Vâng, mùa này phía sau núi có rất nhiều."

Nhiễm Anh gật đầu, cha cô lúc nhỏ rất yêu thương cô, không cho cô làm những việc nặng nhọc này.

“Mẹ chị nói em được nhận vào học trên huyện rồi, giỏi lắm.”

Tiêu Quả nhếch miệng: “Mẹ em đã nhờ người mua vé rồi, mấy ngày nữa em sẽ đi Quảng Châu làm việc với các chị trong làng."

"Không phải, em còn chưa đủ 18 tuổi, sao có thể bỏ học đi làm được?"

Nhiễm Anh nhìn đôi vai gầy guộc của Quả Nhi, cảm thấy kích động: "Để chị giúp em đóng học phí, có lẽ mẹ em sẽ đồng ý để em học tiếp."

“Không cần đâu ạ.” Tiêu Quả lắc đầu, vẻ mặt cam chịu: “Chị giúp em trả được năm này, còn những năm kế tiếp thì sao, sau đó còn mấy năm đại học nữa. Quên đi, nhà em nghèo, chỉ được học đến đây thôi."

Tiêu Quả vác rìu lên lưng đi về phía sau núi, Nhiễm Anh nhìn tấm lưng nhỏ nhắn với tâm trạng vô cùng phức tạp.

... ...

Chớp mắt, Nhiễm Anh đã ở nhà được bốn ngày, bố mẹ cô cũng đã đặt vé xe, dự định vài ngày nữa sẽ lên đường.

Đến ngày phải về Hải Thị, Nhiễm Anh biết mình nên bắt đầu thu dọn hành lý, nhưng cô vẫn mãi chần chừ...

“A Anh?” Điện thoại của Nhiễm Anh lại vang lên, Kỷ Dịch Vân giọng nói không giấu nổi vẻ phấn khích: "Anh có một tin cực kỳ tốt, em đoán thử xem."

"Tin tốt gì vậy?"

“Lần này tiện đường công tác, anh có ghé về nhà và kể cho mẹ nghe chuyện chúng ta. Bố mẹ nói nếu muốn kết hôn thì ông bà sẽ giúp tiền đặt cọc để mua nhà, chúng ta không cần phải ở mướn nữa.”

"..."

"Em nghĩ sao, rất vui đúng không? Anh xem rồi, gần công ty của anh và em có mấy tiểu khu rất tốt, giá cả cũng hợp lý, khi nào em về chúng ta cùng nhau đi xem thử."

"Em..."

"Mai em về đúng không, tới ga xe lửa thì gọi anh ra đón nhé."

“Không cần, em tự về được, chỉ là...”

"Đã mấy ngày không gặp, anh nhớ em lắm. Không sao đâu, mai là cuối tuần mà."

"Được ạ." Nhiễm Anh cuối cùng cũng không nhịn được gật đầu, nghe Kỷ Dịch Vân đầy phấn khởi nói về kế hoạch mua nhà ở đâu và trang trí như thế nào sau này, nhưng cô lại thấy mình không còn hưng phấn như trước nữa.

Cúp điện thoại xong, Nhiễm Anh nhìn núi xanh xa xa, hôm kia Hạ Thính Vân lại đến, mang theo tờ rơi mới về chính sách hỗ trợ cho nông dân, đồng thời cũng kể sơ qua về tình hình hiện tại của thôn Đại Thạch.

Nhiễm Anh biết Hạ Thính Vân không có ý gì khác, chỉ là kể lại công việc của cô ấy, nhưng đây là lần đầu tiên Nhiễm Anh bị dao động về lời đề nghị trước đó của Hạ Thính Vân.

... ...

Nhiễm Anh không chần chừ quá lâu, bắt đầu thu dọn hành lý trước sự thúc giục của Hứa Nhược Lan.

Ăn tối xong, Nhiễm Anh đi dạo quanh làng, hai ngày nữa cô sẽ về Hải Thị, nếu không mua được vé Tết hoặc bố mẹ không về thì rất có thể cô sẽ không quay lại đây trong vài năm nữa.

Núi xanh mướt, trước đây Nhiễm Anh luôn muốn nhanh chóng rời khỏi đây, nhưng mấy ngày nay nhìn thấy nhiều như vậy, cô lại có chút bất an.

"Chị A Anh!!!"

Người vội vã đi tới là Tiêu Quả.

“Quả Nhi, em sao vậy?” Thấy cô bé thở dốc, Nhiễm Anh nắm lấy tay cô bé nói: “Từ từ, đừng vội, có chuyện gì thì nói chậm thôi.”

Mấy ngày nay, khi đi dạo quanh làng, cô đều chào hỏi những người cô gặp, cô và Tiêu Quả bây giờ đã khá quen thuộc.

“Chị A Anh” Tiêu Quả rưng rưng nước mắt, giây tiếp theo chuẩn bị khóc oà.

"Sao vậy? Trước tiên đừng khóc. Có chuyện gì thì cứ nói."

"Chị, em biết mình hơi quá đáng, nhưng chị cho em vay 100 tệ được không ạ?"

"Một trăm tệ à?"

"Chị, em vay cho Quyên Tử, nhất định sau này em đi làm sẽ trả lại cho chị, xin hãy tin tưởng em."

Nhiễm Anh bối rối: "Đừng lo chuyện đó, em phải nói rõ cho chị biết, Quyên Tử là ai?"