Tối nay anh sẽ tìm một nơi không người biến thân!
Lúc này thanh niên tóc đỏ đã dẫn bọn họ tới trung tâm thôn, mà ở nơi này, những người mới đến thế giới quỷ dị rốt cuộc đã thấy được dáng vẻ của “dân quỷ dị địa phương” của thế giới này —-
Đó là hai tên “quỷ dị” đứng trái phải hai bên bảng thông báo, đang canh giữ trung tâm thôn tân thủ.
Bọn chúng đều cao khoảng chừng hai mét, da là một màu gần giống màu xanh lá sẫm, thoạt nhìn thì diện mạo cũng không khác người là bao, ít nhất đều là một đầu hai tay hai chân, trên đầu cũng là một mũi một miệng.
Nhưng trong đó có một tên quỷ dị miệng lớn quá đáng, thậm chí khóe miệng có thể treo đến mang tai. Nghĩ đến hình ảnh khi hắn mở chiếc miệng rộng kia ra nhất định là vô cùng đáng sợ.
Miệng của tên quỷ dị còn lại thì rất bình thường, nhưng trong mỗi hốc mắt của hắn lại có hai tròng mắt đang chuyển động trong đó, xoay tròn như hình xoắn ốc giống như… hai quả hạch đào trong tay các cụ ông.
Tiếp đến, tứ chi của hai tên đó đều nhô lên những gai xương và móng tay sắc nhọn hoàn toàn không có ở loài người.
Tất cả người mới: “!!!”
Gần như trong nháy mắt sắc mặt tất cả mọi người đều trở nên tái nhợt, mà tiên nam Vô lại ôm dạ dày của bản thân chầm chậm nhắm mắt lại.
Đậu xanh.
Là một loại thực vật.
Anh cảm thấy tinh thần của mình lại gặp đả kích, thậm chí còn hơn cả khi nhìn thấy hình ảnh con muỗi.
So sánh giữa hai bên, anh bỗng cảm thấy con muỗi vằn trắng đen to lớn kia cũng không chướng mắt như vậy. Ít nhất, đó là bộ dạng anh quen thuộc.
“Khụ, đó là dân địa phương ở đây, nhận biết bộ dạng của chúng sớm đi, bởi vì sau này gần như tất cả dân quỷ dị địa phương ở thế giới này đều đáng sợ hơn so với chúng.”
Thanh niên tóc đỏ rõ ràng đã thích ứng với diện mạo của dân quỷ dị địa phương, tay anh ta chỉ vào bảng thông báo hai tên quỷ dị đang bảo vệ:
“Đó chính là bảng thông báo nhiệm vụ, bảng thông báo nhiệm vụ của thôn tân thủ nằm ở giữa thôn, còn bảng thông báo của các tòa thành chính sẽ nằm ở lối vào cổng thành.
Sang đó có thể nhìn thấy nhiệm vụ thông báo của thôn tân thủ, đi tới nhìn xem đi, nhiệm vụ của thôn tân thủ là nhất định phải làm, một mặt nào đó có thể giúp mọi người nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh nơi này, mặt khác cũng có thể có được ít vật tư cơ bản.”
Thanh niên tóc đỏ nói đến đây liền nhìn không ít người xung quanh: “Ít nhất có thể cho các người bộ quần áo ra hình ra dạng chút, không đến mức mặc đồ ngủ chạy loạn.”
Vô Tương Vong nhìn áo choàng ngủ bằng tơ lụa của bản thân, cũng khó chịu nối gót đi lên.
Sau đó anh nhìn thấy ba nhiệm vụ trên bảng thông báo của thôn tân thủ kia —
[Nhiệm vụ thôn tân thủ thứ chín:
1. Nhiệm vụ dũng sĩ: gϊếŧ chết hoặc bắt được một con chồn răng độc ban đêm trộm gà của nhà trưởng thôn!
Phần thưởng nhiệm vụ: một bộ quần áo, một chiếc xe đẩy tay nhỏ. Có xe đẩy tay, mang theo thêm nhiều hàng hóa lên đường không còn là vấn đề nữa! Cũng có thể ngủ trên xe đẩy tay đấy!
2. Nhiệm vụ thương nhân: đưa cho thôn trưởng mười quả trứng gà.
Phần thưởng nhiệm vụ: một bộ quần áo, một cái túi ngủ. Túi ngủ có thể giúp bạn ngủ một đêm ngoài nơi hoang dã.
3. Nhiệm vụ mỹ nhân: nhảy một điệu nhảy cho hộ vệ trưởng của đội hộ vệ, đồng thời khiến hắn thưởng cho bạn mười đồng năng lượng.
Phần thưởng nhiệm vụ: một bộ quần áo đẹp lộng lẫy, một chiếc xe đẩy chắc chắn, một cái túi ngủ ấm áp, ba quả trứng gà năng lượng, được đội trưởng đội hộ vệ hộ tống ra khỏi thôn trong vòng hai mươi phút.
4. Nhiệm vụ khác: giúp thôn dân làm cỏ, mỗi ngày ba quả trứng gà năng lượng. Lần đầu làm có thể được tặng một bộ quần áo lao động.]
Lúc thanh niên tóc đỏ bảo mọi người ngày mai dậy sẽ đi nhận nhiệm vụ thứ tư, đôi mắt phượng xinh đẹp của người đẹp Vô nhìn chằm chằm lấy nhiệm vụ mỹ nhân và phần thưởng làm sao cũng không rời mắt được.
Hu hu hu, quả nhiên người đẹp có thể có được nhiều thứ tốt nhất!
Đáng tiếc, đáng tiếc!
Cuối cùng anh cũng chỉ có thể trở thành một dũng sĩ không bán mặt thôi.
Người đẹp Vô vô cùng đau đớn, vẫn dời mắt đến nhiệm vụ dũng sĩ kia.
Hy vọng khi anh hiến tế vẻ đẹp, sau khi biến thành con muỗi lớn có thể chiến thắng được chồn ở dị thế. Chứ không phải chết ngay tại chỗ.
Nghĩ tích cực hơn một chút, ít nhất muỗi cũng biết bay đúng không?
Vô Tương Vong: “...”
Nghiệp chướng mà!!!