Đồ Ngu, Ông Đây Không Phải Là Người!

Chương 18

“Các thành sẽ không nằm sát cạnh nhau chỉ cách nhau một bức tường, giống như trung tâm thành phố ở thế giới của chúng ta, giữa mười tòa thành chính ở thế giới quỷ dị cũng cách một khoảng tương đối xa.

Khoảng cách giữa các thành chỉ là thứ yếu, có những tòa thành cách nhau bởi núi non sông ngòi, có những tòa cách nhau bởi rừng rậm và đại dương, mà khoảng cách xa nhất, có lẽ là trời cao và biển sâu đấy.”

“Đúng vậy, bầu trời. Trong mười tòa thành chính có hai tòa thành vô cùng đặc biệt, một tòa ở trên trời, đứng sừng sững trên đám mây. Một tòa khác ở dưới biển sâu, ẩn náu dưới đáy biển. Mà muốn đi đến hai tòa thành này không thể đi bộ đúng không?”

“Cả mười tòa thành chính này cũng không thể đi bộ được, vậy quá lãng phí thời gian. Lúc này cần công cụ thay cho đi bộ, hoặc là mua vé xe, vé máy bay, vé tàu giữa các thành.”

“Tôi không nói nhiều đến mua vé, hỏi thăm trong thành một chút là có thể tìm được dân quỷ dị địa phương để mua.

Quan trọng là có công cụ có thể thay thế cho đi bộ.”

Hình Đại Lực hừ mũi: “Công cụ thay cho đi bộ có thể lấy được khi làm nhiệm vụ cũng có thể mua từ dân quỷ dị địa phương.”

“Mà những công cụ thay cho đi bộ này sau khi mua rồi đều có thể thăng cấp trao đổi. Ví dụ như cậu làm nhiệm vụ ở thôn tân thủ lấy được một chiếc xe đẩy tay, đến khi cậu tới thành đầu tiên chuẩn bị đủ nguyên liệu và đồng năng lượng là có thể ủy thác cho dân quỷ dị địa phương hoặc loài người trong thành đổi xe đẩy tay của cậu thành xe đạp xe kéo, hoặc xe đạp xe kéo chạy bằng động cơ.”

“Đương nhiên nếu cậu có đủ tiền, có thể trực tiếp thăng cấp xe đẩy tay thành xe ba bánh chạy bằng năng lượng như tôi vậy.

Như vậy chỉ cần trong phạm vi của động cơ xe ba bánh thì đều sẽ có một chiếc l*иg an toàn vô hình, khi ở ngoài hoang dã có thể bảo vệ người trong l*иg an toàn không bị dã thú quỷ dị gϊếŧ chết."

Gậy trúc a lên một tiếng: “Vậy không phải rất giống xe dã ngoại khi chúng ta đi du lịch à?”

Hình Đại Lực gật đầu cười lạnh: “Ai lại không muốn một chiếc xe dã ngoại chứ? Xe dã ngoại thiết kế cao cấp chạy bằng năng lượng có thể nấu ăn có thể tắm rửa có thể ngủ vô cùng thoải mái, thậm chí có xe còn mang theo cả vườn hoa bể bơi phòng tập thể thao nữa, đó không thể gọi là xe dã ngoại, có thể gọi nó là một tòa thành di động. Nhưng có bán các người một nghìn lần cũng không mua nổi.”

“Tôi đã qua ba tòa thành, làm rất nhiều nhiệm vụ ngoài cũng chỉ mua được xe ba bánh chạy bằng động cơ, lều trên xe ba bánh còn là do tôi tự dựng đấy! Muốn mua xe dã ngoại? Vậy ít nhất cậu phải là tầng lớp cao trong một quân đoàn lớn như quân đoàn Nanh Rồng, hoặc cũng phải là dũng sĩ có danh hiệu cao đã qua được ít nhất năm sáu tòa thành mới có được.”

“Vậy nên, người trẻ tuổi đừng mơ mộng hão huyền! Phải tự mình biết mình! Nắm lấy cơ hội trước mắt tốt hơn nhiều so với ảo tưởng không thực tế!”

Hình Đại Lực lại ám chỉ nhìn Vô Tương Vong, đừng nghĩ đến ông trùm xe dã ngoại, ông trùm đi xe dã ngoại sẽ không lãng phí thời gian quay về thôn tân thủ đâu! Cậu nên thỏa mãn với ông trùm chạy xe ba bánh bằng điện này đi!!

Vô Tương Vong: “...”

Tiên nam Vô vẫn kiên định dời tầm mắt đi.

Thật ra không phải anh không muốn nằm dài, thật sự là… tiên nam không làm được mà.

Ông trùm khỉ đột bị từ chối lần thứ hai cuối cùng cũng phẫn nộ, nhưng đối diện khuôn mặt đã cướp lấy trái tim kia gã vẫn không xuống tay được, cuối cùng khỉ đột chỉ có thể nở một nụ cười lạnh:

“Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà! Tôi sẽ nhìn xem cuối cùng tên nhóc cậu có thể thức tỉnh được dị năng gì, có thể sống đến khi nào!”

Nói xong ông trùm khỉ đột lại thở phì phò đi mất, để lại gậy trúc và những người xung quanh đều đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn Vô Tương Vong.

Tiên nam Vô cảm thấy ánh mắt của bọn họ có phần kỳ lạ, khẽ nhíu mày: “Sao thế?”

“... Thật ra thì, có một ông trùm dẫn dắt vẫn rất tốt. Dù gì cũng phải ôm đùi mà đừng kén chọn như vậy.”

Gậy trúc tuyệt đối sẽ không thừa nhận anh ta hâm mộ ganh tỵ với gương mặt như minh tinh của tên mặt trắng này đâu.

Vô Tương Vong lại nhếch môi: “Không được. Người là phải dựa vào bản thân, tôi không phải người nông cạn như vậy.”