Đồ Ngu, Ông Đây Không Phải Là Người!

Chương 2

Vô Tương Vong đã đứng cứng đờ tại chỗ trong mười phút.

Trên người anh mặc áo choàng ngủ bằng tơ tằm, trên mặt là nụ cười mỉm đã từng làm gì cũng thuận lợi.

Thế nhưng vào lúc này dù cho anh đã nở một nụ cười vô cùng mê người suốt mười phút, cũng không có bất kỳ kẻ nào liếc mắt nhìn anh một cái, hiển nhiên anh đang cười một cách cô đơn mà thôi.

“...Cái đệt.”

Vô Tương Vong hạ khóe môi xuống, thu nụ cười đáng giá ngàn vàng lại.

Khi nụ cười không thể chuyển hoá thành lợi ích thực tế thì chẳng khác nào sức lao động của anh không được trả công, anh tuyệt đối không bao giờ mỉm cười miễn phí với bất kỳ ai!

Và khi không cười, gương mặt vốn sâu thẳm và cuốn hút của thanh niên trở nên lạnh lùng, sắc bén hơn bởi đuôi mắt hơi xếch lên trên, mang lại một phong cách hoàn toàn khác hẳn.

Anh nhìn lướt qua đám người đang gào thét cách đó không xa.

“Đây không phải sự thật! Đây không phải sự thật! Chắc chắn là tôi đang nằm mơ tôi đang nằm mơ!”

“Mau tỉnh dậy, mau tỉnh dậy đi! Rõ ràng tôi mới vừa nằm trên giường đắp chăn, sao có thể đột nhiên tới một thế giới quái dị rồi? Đây chắc chắn là đang nằm mơ!”

“Nghe nói lúc trong ác mộng không tỉnh lại được thì tự sát là được, tôi phải tự sát, tôi phải cắn lưỡi tự sát!”

Vô Tương Vong: “...” Nhìn thấy những người này hét ầm lên xấu như vậy, anh quyết định ổn định cảm xúc, duy trì bình tĩnh.

Là một tiên nam cao cấp, anh phải duy trì phong thái cao cấp bất cứ lúc nào, tuyệt đối không bị bất kỳ chuyện gì bất kỳ kẻ nào chụp được ảnh xấu kéo xuống thần đàn.

Vô Tương Vong vừa duy trì phong thái cao cấp, vừa quay đầu nhìn về phía bên kia, nơi đó có một nhóm người hoàn toàn khác biệt với đám người vừa mới kích động kinh hoảng bên này.

Phong cách nhóm người kia vô cùng… đặc sắc. Quần áo phối lộn xộn, kiểu tóc rối bời, mang phong cách Smart*, trông hệt như những nghệ sĩ biểu diễn đường phố, nhưng trên mặt bọn họ lại hiện rõ vẻ mỉa mai và khinh thường.

*杀马特 (Smart): Là một trào lưu của giới trẻ bắt đầu từ năm 2008, bị ảnh hưởng bởi phong cách Rock n’ Roll từ Mỹ và Nhật, mặc dù người mặc thì tự xưng là “thông minh, đẳng cấp”, nhưng lại bị dân mạng coi là đám “não tàn” đú đởn. Về bên mình thì là phong cách HKT á.

Mà ánh mắt bọn họ lại cao cao tại thượng hoàn toàn không có dấu vết biểu diễn.

Vô Tương Vong: “...”

Nhóm người này trông khá giống người chơi cấp cao, nhưng tại sao bọn họ vẫn không có chút thẩm mỹ nào vậy? Phải chăng thế giới này là thời đại thẩm mỹ pha trộn phong cách Smart?!

Nếu thẩm mỹ thời đại là phong cách Smart, kiểu tóc và màu tóc anh có thể chấp nhận cũng chỉ có thể là màu cầu vồng Mary Sue!

Dù là phong cách Smart đi chăng nữa thì anh cũng phải là người chói sáng nhất.

Cuối cùng Vô Tương Vong ngừng tầm mắt ở giữa không trung cách mặt đất chừng ba bốn mét.

Nơi đó thường xuất hiện một hoặc vài khe nứt màu đen từ trong hư không, lúc khe nứt màu đen xuất hiện sẽ có một quả cầu được sương mù đen bao phủ bị ném ra từ trong khe. Mà đến khi quả cầu sương đen kia rơi xuống đất, sau khi sương mù tản ra, bên trong sẽ xuất hiện bóng dáng một người.

Vô Tương Vong cũng là một quả cầu bị ném ra từ trong khe. Từ sau khi anh giật mình tỉnh giấc thì đã căng thẳng đề phòng theo phản xạ có điều kiện, mỉm cười tại chỗ mười phút, mà ngoại trừ đề phòng và mỉm cười ra, trong mười phút này bộ não luôn luôn an nhàn làm cá lười của anh rốt cuộc đã bắt đầu xoay chuyển điên cuồng.

Từ sững sờ đến khϊếp sợ cuối cùng là đánh giá đại khái tình huống, đầu óc anh cũng điên cuồng vận hành trong mười phút, sau đó, anh cũng đếm số khe nứt trong mười phút theo bản năng.

Rõ ràng, khe nứt màu đen này nhất định là điểm mấu chốt.

Trung bình mỗi phút đều sẽ có hơn mười khe nứt xuất hiện trên bầu trời khu vực này, mà người bị đám sương đen bao vây ném ra có đen có trắng có vàng có nâu, có nam có nữ có già có trẻ, xem ra đây không phải buổi diễn dành riêng cho Trung Quốc, là một cuộc lựa chọn công bằng toàn cầu.