Đồ Ngu, Ông Đây Không Phải Là Người!

Chương 1

Vô Tương Vong đang ngồi trên chiếc ghế bập bênh yêu quý của mình, gương mặt được đánh giá là hàng đầu của giới giải trí đang treo nụ cười trên môi. Đôi chân thẳng tắp của anh hơi cong, đung đưa lên xuống theo nhịp đưa đẩy của chiếc ghế.

Trên đùi của thanh niên là một cuốn sách màu có độ dày vừa phải, mắt phượng đang chăm chú nhìn vào sách.

Đây hẳn phải là một hình ảnh vui tai vui mắt.

Đáng tiếc tiên nam lại đang há to miệng.

Hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài xinh đẹp của thanh niên, trong miệng anh không ngừng văng ra những lời phỉ nhổ trầm bổng.

“Úi! Gấu nước! Loài gấu nước đáng sợ trong vũ trụ còn có thể sống trên bề mặt trái đất á!!

Ánh mắt quyến rũ nhất giới giải trí của mình sắp bị mù rồi, trên đời này sao lại có loại động vật xấu xí và kỳ lạ như vậy?! Trông nó như thế, sao còn dám ló mặt lên mà sống chứ?!”

“Con nhện! Con nhện to như cái mâm!! Xấu xí quá, xấu xí quá, tại sao lại tồn tại thứ tà vật nhiều chân, nhiều lông như vậy?

Và những con rắn vặn vẹo đủ màu sắc! Không có chân và có nhiều chân đều là tà ác! Không cần quá nhiều chân, hai cái, ừm, ba là vừa phải rồi.”

Thanh niên lật nhanh qua những bức ảnh về nhện và rắn, rồi bị tấm ảnh chụp một đàn muỗi đang bay với độ phân giải cao đập ngay vào mặt.

“!!!”

Hội chứng sợ dày đặc đã được kích hoạt tức thì, toàn thân sởn da gà trong chớp mắt.

“Tác giả không thể chụp những bức ảnh ở dương gian được sao?! E là ông ta đã chọc vào tổ muỗi và ong sát thủ rồi chăng!!”

Những con muỗi đen trắng trên tấm ảnh được phóng to lên, thân thể nhỏ dài và cái vòi có hình dạng như ống hút suýt chút nữa đã đưa Vô Tương Vong thăng thiên ngay lập tức. Dù nhịp tim cuối cùng đã bình ổn trở lại nhưng anh vẫn cảm thấy ngứa ngáy khắp người.

“Quả thực quá đáng sợ, tà vật không nên tồn tại nhất trên thế giới này chính là muỗi! Muỗi nên bị diệt chủng tập thể!!!”

Vô Tương Vong vừa lật sách vừa kêu thốt lên, lúc thì giậm chân, lúc thì nhắm mắt, lúc thì rùng mình và rít lên, giống như một yên nhà quê chưa từng nhìn thấy thế giới bao giờ.

Tuy nhiên, anh thực sự chưa bao giờ nhìn thấy thế giới được mô tả trong cuốn sách này về thế giới tự nhiên sâu thẳm của Trái Đất, nơi gần như không ai đặt chân tới.

Trong bí cảnh mà con người khó xâm nhập này, sự sống sinh sôi nảy nở một cách điên cuồng mà con người không thể tưởng tượng nổi, chúng tranh đấu khốc liệt.

Thắng thì sống, thua thì chết, đấy mới chính là “không có thất bại nào” thực sự.

Và cuốn sách này đã trình làng trước mắt mọi người những “kẻ mạnh” vừa hung tàn vừa đặc biệt này, vén màn một góc của thế giới ẩn khuất hiện ra trước mắt thế nhân.

Ba giờ sáng.

Vô Tương Vong dụi dụi đôi mắt vốn đã đỏ hoe, ngáp một cái thật to, cuối cùng cũng đóng trang sách cuối cùng lại.

“Phù…”

Cuối cùng cũng xem xong rồi.

Thực sự là mỗi trang lật qua đều có một sự kinh ngạc mới, sinh vật này càng mạnh hơn sinh vật kia, sinh vật kia lại kỳ quái hơn sinh vật nọ… đều quái dị, không bình thường.

Sau khi đọc cuốn sách này, anh đã mở mang tầm mắt, không thể không khâm phục vị tác giả Cẩu Phú Quý đã dám đi sâu vào hiểm cảnh để chụp ảnh và viết sách.

Quả nhiên tên Cẩu Phú Quý thì không phải là người bình thường mà.

Cũng giống như anh, Vô Tương Vong.

Chỉ cần nhìn tên là biết rồi.

Nhưng mà ——

“Mãnh liệt quá rồi, lần sau mình sẽ chọn xem thứ gì đó dễ thương hơn.”

Khi nhìn thấy cuốn sách này ở một góc trong hiệu sách, anh đã dừng chân vì tên của tác giả, và bởi vì tự nhận mình là người mạnh mẽ nên đã chọn thứ mạnh mẽ.

Nhưng sau khi đọc sổ tay về thú mạnh, Vô Tương Vong vẫn cảm thấy, trời sinh mỹ nam như anh thì chỉ cần xinh đẹp là tốt rồi, thực sự không cần phải hy sinh vẻ ngoài để đổi lấy sức mạnh hùng hậu để sinh tồn.

Nói một cách đơn giản, vật mạnh thì tốt đấy nhưng xấu quá.

Phải biết rằng, anh đã được bầu là nhan sắc tuyệt đỉnh nhất, đôi mắt mê người nhất, là nam thần khiến biết bao người động lòng nhất trong giới giải trí liên tục trong năm năm!

Trần gian cũng không còn muốn chứa đựng anh nữa, chỉ dựa vào khuôn mặt của mình mà anh đã vươn tới đỉnh cao.

Bất cứ lúc nào, đối mặt với bất cứ ai và bất cứ chuyện gì, chỉ cần anh đứng đó mỉm cười thì sẽ có một nhóm lớn nhan cẩu* chạy tới giúp giải quyết vấn đề và thể hiện sự quan tâm.

*Chỉ người mê khuôn mặt đẹp, ưa chuộng vẻ đẹp của người khác.

Thế giới tràn ngập yêu thương!

Mà khi bán khuôn mặt đã đủ để tối đa hóa lợi ích thì thực sự không cần phải dùng đến trí óc và sức mạnh để tồn tại nữa.

Rốt cuộc, tỷ giá của cái sau quá thấp.

“A... buồn ngủ.”

Nghĩ đến đây, Vô Tương Vong lại đánh một cái ngáp dài, một cơn buồn ngủ khó hiểu bao trùm lấy anh. Anh không thể giãy giụa khỏi chiếc ghế bập bênh thoải mái, cuối cùng dứt khoát ôm cuốn sách rồi nhắm mắt.

Và khi anh đang bị đám thú mạnh mẽ kỳ quái đó truy đuổi điên cuồng trong giấc mơ, một khe nứt đen ngòm bỗng nhiên xuất hiện trong không gian nơi chiếc ghế bập bênh sang trọng đó đang đong đưa.

Khí đen đậm đặc phún ra từ khe nứt như vô số xúc tua đen kịt, chúng nhanh chóng vồ lấy và bao bọc thanh niên tuấn mỹ đang nằm trên chiếc ghế bập bênh.

Song, ngay trước khoảnh khắc những cái xúc tua đen kịt hoàn toàn bao phủ lấy thanh niên ——

Cuốn sách “Cẩu Phú Quý sẽ dẫn bạn đi khám phá thế giới - Sổ tay về thú mạnh kỳ lạ” mà thanh niên ôm trong vòng tay lóe lên một luồng ánh sáng vàng rực. Sau đó, giống như một thanh kiếm sắc bén phá vỡ bóng tối, đâm thẳng vào giữa lông mày của Vô Tương Vong.

Màn sương đen ngưng trệ trong giây lát.

Song, khe nứt đã mở ra, việc tóm giữ đã thành, sau một đợt rung chuyển không gian, chiếc ghế bập bênh phiên bản giới hạn chợt lắc lư dữ dội.

Thanh niên vốn nằm trên đó đã biến mất không dấu vết, như thể anh chưa bao giờ xuất hiện.

Giống như khe nứt đen ngòm kia bỗng nhiên hiện ra trong hư không vậy.