Khi nàng giúp hắn cởϊ áσ, Tiêu Trì Nghiên còn phải hơi cúi người xuống.
Áo ngoài trút xuống, ngón tay của Cố Liên dừng lại bên dây buộc áσ ɭóŧ, nàng có chút lưỡng lự: “Tiêu đại ca…”
Nàng nuốt một ngụm nước bọt. Chưa đợi hắn đáp, nàng bỗng nhớ ra bản thân cũng đã bị hắn nhìn không sót trong đêm nay.
Cố Liên không nói thêm, nhẹ kéo dây buộc khiến nút thắt bung ra. Nhưng ngay khi chuẩn bị cởϊ áσ hắn, tay nàng bị hắn giữ lại.
Bàn tay của Tiêu Trì Nghiên đầy vết chai, nhưng lực giữ rất nhẹ, bao phủ gần như trọn tay nàng.
Hắn khẽ hé môi, rồi lại buông tay, để mặc nàng giúp mình thay áo.
Có lẽ hắn định nói điều gì, nhưng cuối cùng vẫn không thể thốt nên lời.
Khi lớp áσ ɭóŧ được cởi, trước mắt Cố Liên hiện ra cơ bụng rắn chắc, rồi đến những bắp thịt mạnh mẽ.
Mặt nàng đỏ bừng, không dám nhìn bậy. Đến khi cởi đến phần áo dính máu nơi vết thương, động tác của nàng trở nên vô cùng cẩn thận.
Vết thương sâu đến mức dù Cố Liên không hiểu y thuật cũng nhận ra, đây là một vết thương mới chồng lên vết thương cũ chưa lành hẳn, khiến máu tươi không ngừng chảy ra.
Nàng đi múc nước nóng, vắt khăn rồi nhẹ nhàng lau sạch vết máu quanh vết thương cho hắn.
Tiêu Trì Nghiên không nói một lời, cũng chẳng rêи ɾỉ, tựa như người đang bị thương không phải là hắn.
Sau khi lau sạch máu, Cố Liên theo lời hắn lấy thuốc và băng vải, rồi bắt đầu băng bó cho hắn.
Khi thắt nút băng cuối cùng, Tiêu Trì Nghiên như thở phào nhẹ nhõm, toàn thân cũng thư giãn đôi chút.
Cố Liên lau đi giọt mồ hôi vì căng thẳng trên trán, rồi dùng khăn lau sạch cánh tay hắn.
Khi nàng vắt khăn và đổ nước máu đi, chuẩn bị giúp hắn mặc lại áo, nàng mới nhận ra cánh tay hắn chi chít những vết thương lớn nhỏ. Có vết đã được khâu lại, để lại sẹo sâu, có vết lại chỉ còn là những đường sẹo mờ nhạt.
Cố Liên dần dời ánh mắt đi nơi khác, bất chợt trông thấy trên lưng và vai của Tiêu Trì Nghiên cũng chi chít những vết sẹo đan xen, dữ tợn. Ngay cả trên ngực phải của hắn cũng có một vết thương do mũi tên để lại.
“Muội đang nhìn gì vậy?” Tiêu Trì Nghiên e rằng những vết thương sẽ làm nàng kinh sợ, bèn nói: “Ta từng nhập ngũ nhiều năm trước, những vết thương này đều là dấu tích từ chiến trường.”
Vừa dứt lời, Tiêu Trì Nghiên liền thấy trong mắt thiếu nữ không giấu nổi vẻ xót xa.
“Tiêu đại ca, năm đó chắc chắn huynh đã đau lắm…”
Cố Liên khẽ chạm vào một vết sẹo dài, dữ tợn như con rết trên cánh tay trái của Tiêu Trì Nghiên, trong mắt nàng bỗng ánh lên những giọt nước.
Tiêu Trì Nghiên ngẩn ra.
Tám năm nơi biên ải, hắn đã chịu không biết bao nhiêu vết thương lớn nhỏ, thậm chí từng nhiều lần đối mặt với cái chết, đến mức bản thân chẳng còn bận tâm. Vậy mà không ngờ lại có người vì hắn mà xót thương đến mức rơi lệ.
“Ta không còn nhớ rõ nữa.” Hắn đáp: “Chuyện đã quá lâu rồi, giờ ta chẳng còn nhớ gì.”