Nhìn Thấy Mà Thương

Chương 20: Các ngươi đang trách ta sao?

Nàng hiện tại đã không nghĩ tới chuyện này nữa, đồng thời nàng cũng không muốn nhìn thấy họ.

Tiêu Trì Nghiên cũng không rút ống tay áo mình ra, hắn khom lưng dọn dẹp đồ ăn để vào hộp lại rồi đặt lên trên ghế, mới nói: “Đi thôi.”

Hắn trước khi đến Kỳ Châu cũng không có hỏi thăm qua gia thế của những người hàng xóm này, dù là Cố gia hay là Đậu gia, đều được coi là một gia tộc lớn ở Gia Châu, nhưng xét cho cùng thì đó chỉ là một tiểu châu phủ ở phía nam, cũng không đến mức hắn ở Lũng Hữu hay là kinh thành sẽ chắc chắn biết đến.

Gia Châu cũng không giàu có, ít nhất là không bằng so với những thành trì ở phương bắc châu phủ thành trì, hoặc một số nơi xa hơn về phía nam gần biển.

Cố Liên cảm kích mà nhìn hắn, nàng vừa bước vào sân đã thấy Ôn phu nhân đang ngồi bên bàn đá, bên cạnh có một thị nữ đang bưng trà.

Cố Ngọc đứng bất động ở cửa bếp, tùy ý để cho bà đánh giá.

Ôn thị nhìn thoáng qua huynh muội hai người, nói: “Tiểu Liên, đóng cửa lại.”

Bà dường như muốn ôn lại chuyện xưa, sau khi đóng cửa lại thì vẫy tay về phía hai người nói: "Đến đây ngồi với tổ mẫu đi."Cố Liên không trả lời mà quay đầu nhìn thoáng qua Tiêu Trì Nghiên, thấy hắn gật đầu, mới ngồi xuống bên cạnh Ôn thị.

Tiêu Trì Nghiên suy nghĩ một chút, rồi đứng ở phía sau Cố Liên.

Cố Ngọc bất động hồi lâu, có lẽ đối với hắn mà nói, hiện tại phải đối mặt với Ôn thị là một chuyện rất đau lòng.

Ôn phu nhân cũng không có thúc giục, thị nữ đi đến thắp đèn, trong viện trở nên sáng sủa hơn.

Chiếc đèn được lấy từ nhà Cố Ngọc, đó là một ngọn đèn dầu nhỏ, thấy còn chưa đủ sáng nên nha hoàn lại từ trong nhà lấy ra thêm một ngọn nến đang cháy dở.

Ôn thị chợt nhớ tới việc cháu gái nhỏ ngày xưa thích nhất là treo nhiều đèn l*иg trong nhà, nói rằng muốn làm cho ban đêm cũng sáng như ban ngày.

Nếu khi đó Cố gia không có tai họa bất ngờ, thì Ôn phu nhân đã tặng nàng một cái đèn l*иg lớn chiếm gần nửa bức tường vào ngày sinh nhật thứ mười bốn của nàng rồi.

“Các ngươi đang trách ta sao?”

Cố Liên siết chặt quần áo, không trả lời.

Không nghe thấy câu trả lời của huynh muội hai người, thì Ôn phu nhân trong thâm tâm cũng biết rõ rằng năm đó bọn họ quả thực quá vô cảm.

Ôn thị nhấp một ngụm trà, tựa hồ có chút khó nuốt, vội vàng đặt chén trà xuống nói: “Lần này ta tới đón các ngươi về, ta đã mua một căn nhà cho các ngươi ở Gia Châu. Hai ngươi hãy đến đó sống đi, ta sẽ chăm sóc hai ngươi thật tốt, mọi chi phí cứ để ta lo liệu."

"Chúng ta không đi." Cố Ngọc đột nhiên nói: “Ta và Tiểu Liên không cần người bố thí.”

Ôn phu nhân nhìn hắn một lát, sau đó đột nhiên quay người đi, nói: “Ta là tổ mẫu của ngươi, đây không phải bố thí."

"Cố Ngọc, ngươi học được cách nói chuyện với ta như vậy sao, lễ phép của ngươi biến đi đâu hết rồi?" Bà nhẹ giọng nói: "Còn Cố Liên, ngươi thân thiết với người đàn ông phía sau như vậy, mấy năm qua chẳng lẽ ngươi đã quên hết những quy củ đã học rồi sao?"

Tiêu Trì Nghiên có thể thấy rõ trên lòng bàn tay Cố Liên gần như đã có vết máu.