Nhìn Thấy Mà Thương

Chương 19: Cố Liên cầu huynh

Chiếc kiệu nhỏ được bốn người khiêng kia nhìn rất tinh xảo, ngay cả rèm cửa cũng được làm bằng lụa.

Cố Liên vừa nhìn thấy chiếc kiệu kia thì liền ngừng di chuyển, như không muốn đối mặt với người trong kiệu nên lặng lẽ cụp mắt xuống.

Từ trong kiệu đi ra một người phụ nhân mặc trang phục sang trọng quý giá, đầu tiên bà ấy nhìn quanh con hẻm trước mặt rồi dừng ánh mắt về phía hai người họ.

Tiêu Trì Nghiên nghiêng đầu liếc nhìn Cố Liên, thấy hai người mặt mày có chút tương tự, biết được là bọn họ tới tìm nàng, hắn chuẩn bị về, nhưng không ngờ con chó đen nhỏ lại cắn vào ống quần của hắn, không chịu để hắn rời đi.

Bất đắc dĩ, Tiêu Trì Nghiên chỉ có thể đứng dậy.

Bà nhíu mày mà đánh giá hắn một lần, đáy mắt như ẩn như hiện một tia khinh miệt, cho đến khi nhìn thấy con chó đen nhỏ thì vẻ mặt càng thêm bất mãn.

"Tiểu Liên." Bà vừa nói vừa dùng quạt tròn gõ nhẹ vào cánh tay đang cầm đũa của Cố Liên: "Không phải ta đã dạy ngươi không được ăn những thứ này sao? Buổi tối uống chút cháo trắng rồi pha một ấm trà, có năm phần chắc bụng là được.”

Cố Liên nâng mắt lên nhìn khuôn mặt kia một khắc, vẫn là nhịn không được hốc mắt có chút ươn ướt, nàng cơ hồ dùng hết sức lực, mới bình tĩnh nói: "Tổ mẫu."

((Tổ mẫu ở đây là bà ngoại nha))

Bà hiện tại là đương gia chủ mẫu Ôn thị của y ở Gia Châu, tuy đã ngoài năm mươi tuổi nhưng được bảo dưỡng thoả đáng, nên vóc dáng được giữ gìn rất tốt, trông bà trẻ hơn mười tuổi so với tuổi thật.

Kể từ khi thảm họa xảy ra với Cố gia, Cố Liên chưa bao giờ gặp lại một người thân nào.

Sau ba năm, nàng không khỏi chua xót trong lòng khi gặp lại tổ mẫu.

Ánh mắt Ôn thị có chút ẩm ướt, nhưng vẫn giữ được vẻ mặt đoan trang nghiêm túc, bà liếc nhìn Tiêu Trì Nghiên rồi nói với Cố Liên: "Chúng ta vào nhà nói chuyện."

Cố Liên giữ chặt ống tay áo của Tiêu Trì Nghiên, trong thanh âm đã không kiềm chế được sự run rẩy: “Tiêu đại ca, huynh đến nhà ta uống trà đi."

Nàng cùng ca ca đều không muốn gặp mặt những người được coi là có quan hệ huyết thống với họ nữa.

Dù là họ hàng ruột thịt nhưng họ giống như những người xa lạ có chung một dòng máu.

Ôn thị cau mày không nói gì, bà không muốn ở bên ngoài nữa, lại nhìn hai người rồi đi vào trong sân.

Tiêu Trì Nghiên cúi đầu nhìn Cố Liên đang nắm lấy tay áo mình: "Muội định làm gì?"

Nữ tử bởi vì quá mức khẩn trương, nên thân thể hơi run rẩy: “Tiêu đại ca giúp bọn ta đi, Cố Liên cầu huynh……”

Vừa nhìn thấy Ôn thị, nàng mới nhớ ra rằng bà từng là người rất yêu thương cô, vậy mà bây giờ lại có thể thờ ơ như vậy.

Cố gia bị xét nhà, chỉ còn lại nàng cùng huynh trưởng, trong khi nhà bên ngoại vẫn luôn thịnh vượng như thế, nhưng không một ai nguyện ý vươn tay ra giúp đỡ, dù một đồng cũng không ai cho, bọn họ không ai quan tâm đến việc hai huynh muội nàng có thể sống sót được không.

Đêm đó, Cố Liên cùng Cố Ngọc đứng trước cửa nhà Đậu gia suốt đêm. Những người từng rất thân thiết với họ, bây giờ lại đóng chặt cửa, thậm chí còn đuổi họ đi như những kẻ ăn xin.

Vô số đêm sau đó, Cố Liên không hiểu tại sao tổ phụ, tổ mẫu, cữu cữu mới ngày hôm trước còn vốn định tổ chức sinh nhật thứ mười bốn cho nàng mà nay lại lạnh nhạt đến vậy.