Sau Khi Xuyên Thư Tôi Trở Thành Bảo Bối Hai Nhà Hào Môn

Chương 4: Chương Dương

Cảnh này là cảnh diễn của nam chính và nam hai, Ninh Dữ Ý đi theo sau Tạ Duệ Châu đến phim trường, đạo diễn đang ngồi trước thiết bị thảo luận với nam hai vừa đổi trang phục diễn.

“Tiểu Tạ tới rồi à.” Đạo diễn thấy Tạ Duệ Châu đi tới bèn đứng dậy chào.

Chỉ với địa vị và độ nổi tiếng của Tạ Duệ Châu thì đạo diễn như ông không thể đắc tội nổi. Hầu hết các đạo diễn đều xem Tạ Duệ Châu là tổ tông mà tiếp đón ở đoàn làm phim.

Tạ Duệ Châu đến chỗ đạo diễn, anh chợt kéo tay Ninh Dữ Ý, “Em ngồi ở đây lát nữa xem tôi diễn.”

Tạ Duệ Châu nghiêm túc muốn dạy kỹ năng diễn xuất cho Ninh Dữ Ý, anh dắt Ninh Dữ Ý ngồi xuống ghế nhỏ rồi nói với nhân viên hậu cần bên cạnh, “Để ý em ấy giúp tôi.”

“A, được.” Nhân viên hậu cần sửng sốt nhanh chóng phản ứng lại đưa đồ ăn vặt và nước suối cho Ninh Dữ Ý ” Anh Tạ, chúng ta có thể bắt đầu diễn được rồi.’

Đạo diễn không ngờ Ninh Dữ Ý làm thân với Tạ Duệ Châu nhanh như vậy, đã thế hành động vừa rồi của Tạ Duệ Châu rõ ràng muốn nói với bọn hắn biết anh đang che chở cho Ninh Dữ Ý.

Nam hai là một ngôi sao được tuyển chọn, số lượng fan tuy rằng không sánh bằng Tạ Duệ Châu, nhưng trong giới giải trí cũng là số một số hai.

Gã muốn lôi kéo mối quan hệ với Tạ Duệ Châu nhưng người ta căn bản không thèm để ý đến hắn, không ngờ vai nam ba thường bị hắn xem thường lại làm thân được với Tạ Duệ Châu.

Chuyện này khiến gã rất khó chịu, đang muốn đứng lên móc mỉa Ninh Dữ Ý thì bị quản lý đang đi theo kéo lại, lời sắp ra khỏi miệng rồi cũng nuốt xuống.

“Nào, nhân viên hậu cần chuẩn bị đi.” Phó đạo diễn gọi nhân viên công tác khác bố trí ổn thoả, “Máy quay sẵn sàng, ánh sáng tốt,…”

Sau đó, Ninh Dữ Ý xem một cảnh phải quay lại ba lần đều do nam hai không diễn đúng cảm xúc.

Ninh Dữ Ý nhìn sắc mặt ngày càng đen của Tạ Duệ Châu, cắn cắn hạt dưa mà nhân viên đã chuẩn bị cho cậu rồi ngồi xem kịch.

Mấy ngày nay cậu gần như tiếp nhận toàn bộ ký ức của “Ninh Dữ Ý” nên đương nhiên biết người đóng vai nam hai này ỷ lại bản thân nổi tiếng, có nhiều fan nên thường xuyên tìm đến gây sự hoặc nói móc cậu.

Thậm chí… Ninh Dữ Ý còn hoài nghi nam hai là người đã động tay động chân làm nguyên thân xảy ra chuyện trên dây thép.

Đến lần thứ tư thì cuối cùng đạo diễn cũng cho qua.

Tạ Duệ Châu lập tức thoát vai diễn, vẻ mặt bình tĩnh đi tới chỗ Ninh Dữ Ý.

“Muốn uống nước không?”, Ninh Dữ Ý đưa đến chai nước khoáng đã mở nắp.

“Được.” Tạ Duệ Châu tự nhiên nhận lấy chai nước, ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên cạnh Ninh Dữ Ý, “Thế nào, nhìn ra được gì không?”

“Vâng.” Ninh Dữ Ý lén lút nhìn nam hai đang nổi giận với trợ lý bên kia – vì không vặn sẵn chai nước cho gã.

“Nhìn ra gì rồi?”

Ninh Vũ Y hắng giọng, cố gắng nhỏ giọng nói, “Ngẫu nhiên bắt một con khỉ từ núi Nga Mi, với kỹ năng diễn xuất của loài khỉ có khi còn tốt hơn một số người.”

Một giây, hai giây, ba giây.

Có rất nhiều nhân viên cùng cười ra tiếng, ngay cả Tạ Duệ Châu cũng không nhịn được mà cười.

Ninh Dữ Ý kinh hãi, không ngờ tất cả nhân viên đều nghe được mình nói, cậu ngẩng đầu lên mới thấy chiếc kẹp thu âm trên người Tạ Duệ Châu còn chưa tháo xuống.

Khuôn mặt Ninh Dữ Ý cứng đờ, tưởng chừng như có sáu con quạ đen đang bay ngang qua đỉnh đầu, cậu không biết nên làm ra vẻ mặt gì.

“Em nói phải.” Tạ Duệ Châu nhịn không được xoa đầu Ninh Dữ Ý.

Ừm, xúc cảm không tệ.

“Cậu nói gì hả?” Đương nhiên là nam hai cũng đã nghe được lời Ninh Dự Ý, hắn ngay lập tức điên lên bước nhanh hai bước đến trước mặt Ninh Dữ Ý, “Ninh Dữ Ý, cậu mà cũng dám nói tôi?!”

Thôi chet, phiền phức kéo tới rồi.

“Tôi có nói gì anh à?” Ninh Dữ Ý quyết định giả ngu bày ra vẻ mặt tôi không hiểu anh đang nói gì nha, nghiêng đầu hỏi Tạ Duệ Châu, “Anh Tạ, vừa nãy em có nói gì anh ta à?”

“Không, em đang nói con khỉ.” Tạ Duệ Châu khoanh tay trước ngực, nhăn mày hỏi, “Cậu có việc gì không?”

“Rõ ràng là cậu ấy đang nói tôi!”

“Chương Dương.”

“Nếu ngay cả tính tình của mình còn không kiềm chế được thì quả thật nhân vật Chu Phong này không hợp với cậu.” Nam hai vẫn chưa chịu đi, ánh mắt Tạ Duệ Châu càng trở nên sắc lạnh.

Nghe được câu này, lửa giận của nam hai như có một xô nước lạnh dội xuống, ngớ ra tại chỗ đến khi người đại diện của gã kéo đi.

Ninh Dữ Ý càng cười vui vẻ hơn.

“Cẩn thận ngã sấp xuống đấy.” Tạ Duệ Châu lo Ninh Dữ Ý sẽ ngã xuống từ băng ghế nhỏ, nhanh chóng đỡ lấy cậu, “Lát nữa vẫn còn cảnh diễn, em muốn xem tiếp không?”

“Muốn!”

Cứ thế liền xem diễn đến hơn mười một giờ.

Ninh Dữ Ý ngáp một cái, đợi Tạ Duệ Châu tẩy trang, hai người cùng nhau trở về khách sạn.

Diêu Dao và Chu Nhị Hoà đã về khách sạn từ trước, chuẩn bị sẵn bữa khuya cho họ – Salad rau củ.

Sau khi Ninh Dữ Ý thấy liền bĩu môi, “Em cũng không phải dê, thêm chút thịt cũng không được sao?”

Ninh Dữ Ý thuộc dạng người không có thịt thì không vui.

Điều này cũng liên quan đến việc từ nhỏ cậu đã lớn lên ở cô nhi viện, trong cô nhi viện dù được ăn uống đầy đủ nhưng món có thịt thì rất ít, hầu hết đều là rau củ thông thường.

Dẫn đến Ninh Dữ Ý sau khi lớn lên, trở thành một người theo chủ nghĩa ăn thịt.

“Buổi tối ăn nhiều dầu mỡ không tốt.” Chu Nhị Hoà giúp cậu lấy đôi đũa dùng một lần, “Ăn nhanh đi.”

Ninh Dữ Ý càng không phải là người lãng phí đồ ăn, cậu nhăn mặt chấp nhận ăn hết phần salad của Chu Nhị Hoà đưa tới, rồi mới chậm rãi vào phòng tắm thay đồ, tiếp đến nằm trên giường chơi điện thoại.

Chu Nhị Hoà vừa ra ngoài nghe điện thoại, lúc quay về đã phát hiện Ninh Dữ Ý ngủ rồi.

“Hiếm khi ngủ sớm vậy.” Chu Nhị Hoà chỉ có thể lắc đầu, cười nhẹ rồi thay Ninh Dữ Ý tắt đèn, lặng lẽ khoá cửa rời đi.

Ngày hôm sau.

Sự thật chứng minh, dù hôm qua Ninh Dữ Ý đã ngủ sớm nhưng việc dậy sớm là điều không thể.

Vào lần thứ ba Chu Nhị Hoà đã cưỡng ép Ninh Dữ Ý rời giường, nửa đẩy cậu vào phòng tắm, “Cho em mười phút nhanh chóng rửa mặt,nếu không thì cứ nhịn ăn sáng đi.”

Qua vài phút, một âm thanh ợm ờ truyền qua cánh cửa, “Không ăn sáng không tốt cho sức khoẻ.”

Chu Nhị Hoà:…

Thằng nhóc này thật là phiền chết!!!

Ninh Dữ Ý chớp lấy mười phút thay xong quần áo, rửa mặt rồi bước ra khỏi phòng tắm.

“Sáng nay ăn gì thế.” Lúc Ninh Dữ Ý tắm đã thuận tiện gội đầu nhưng không lau khô, giọt nước trượt theo sợi tóc rơi xuống mặt thảm dày bên dưới.

“Ninh Dữ Ý, em không thể lau khô rồi mới ra à?” Chu Nhị Hoà vừa dọn đồ ăn xong, quay lại liền thấy dáng vẻ ướt sủng của Ninh Dữ Ý.

“Chẳng phải do anh cho có mười phút à, không có đủ thời gian nha.” Ninh Dữ Ý còn chưa tỉnh ngủ, khi nói chuyện vẫn là giọng mũi.

Chu Nhị Hoà vòng qua cậu vào phòng tắm lấy cái khăn khô, ấn Ninh Dữ Ý ngồi xuống sô pha xong mới giúp cậu lau khô tóc, ” Tôi nói gì thì là cái đó, lúc gọi em dậy sớm một chút cũng không thấy em nghe lời như vậy.”

“Cái này gọi là điếc có chọn lọc.”

“…” Chu Nhị Hoà dừng tay, ném khăn cho Ninh Dữ Ý, “Em tự lau đi.”

Dùng bữa xong, Ninh Dữ Ý và Chu Nhị Hoà cùng đi đến đoàn phim.

Do Ninh Dữ Ý trở lại đoàn phim sớm nên đạo diễn đã cho người sắp xếp lại cảnh quay, hôm nay bắt đầu thử diễn vài cảnh.

Ninh Dữ Ý ở đời trước đã diễn qua vô số cảnh quay, kỹ thuật diễn cũng được rèn luyện, cậu không hề lo lắng về cảnh diễn hôm nay. Nhưng Chu Nhị Hoa ở bên cạnh lại hồi hộp gần chết, anh cứ giục Ninh Dữ Ý xem đi xem lại kịch bản.

Ninh Dữ Ý cầm kịch bản, cậu dựa người vào ghế lên tiếng, “Anh Chu, anh tha cho em đi, nếu anh không tin thì đối diễn với em một cảnh, anh ở bên này làm em choáng váng cả đầu.”

Chu Nhị Hoà nghe Ninh Dữ Ý nói, cầm lấy kịch bản ngồi ở bên cạnh Ninh Dữ Ý, “Nào, để tôi diễn với em một đoạn.”

“Để tôi đi.”

Ninh Dữ Ý “A” một tiếng nhìn hướng phát ra âm thanh mới thấy Tạ Duệ Châu vừa mới kết thúc cảnh diễn, trở lại phòng nghỉ, “Anh Tạ?”

“Ừm, để tôi đối diễn với em.” Tạ Duệ Châu nhận kịch bản từ tay trợ lý, anh còn đang mặc phục trang, tuỳ ý ngồi xuống bên cạnh cậu, “Em muốn diễn phân cảnh nào.”

Ninh Dữ Ý liếc mắt nhìn Chu Nhị Hoà, phát hiện hắn đang trợn to mắt hưng phấn nhìn Tạ Duệ Châu… và mình.

Đột nhiên có một người diễn xuất vừa tốt vừa hiểu rõ về bộ phim này thay anh đối diễn với Ninh Dữ Ý, anh thực sự rất vui mừng

“Phân cảnh này đi.”Ninh Dữ Ý lật vài tờ, tìm ra điểm nhân vật có sự đột phá, “Thử cảnh này một chút.”

“Ừm, được.”

Vài phút sau.

Chu Nhị Hoà nắm chặt tay, dùng hết khí lực đè nén bản năng muốn gào thét của mình.

“Rất không tồi.” Ánh mắt Tạ Duệ Châu hơi phức tạp, buông kịch bản xuống, “Kỹ thuật của em rất tốt, tốt hơn tôi nhiều.”

“Lần này anh không còn lo nữa đúng không” Ninh Dữ Ý để kịch bản trên đùi, quay người đưa tới một chai nước khoáng cho Tạ Duệ Châu, “Anh Tạ, nước của anh.”

“Ừm.”

“Cảnh tiếp theo là cảnh diễn quần chúng, tư thế đi lại sẽ được dán trên sàn nhà, nếu không biết đi thì cứ nhìn xuống sàn nhà.”

“Vâng.”

Nhưng dù cho Ninh Dữ Ý không bị gì thì những người khác lại gặp vấn đề.

Sau lần NG thứ sáu của nam hai, Ninh Dữ Ý nhịn không được lấy tay quạt gió cho mình, cố gắng hạ nhiệt độ bản thân.

Lúc bấy giờ dù là nhân viên công tác hay các diễn viên khác đều có tâm trạng không tốt khi nam hai liên tục phải quay đi quay lại.

Tạ Duệ Châu vẫn luôn để ý tới Ninh Dữ Ý đang làm động tác quạt.

“Qua bên kia ngồi một lát.’ Tạ Duệ Châu kéo Ninh Dữ Ý đứng dưới dù lớn che nắng, Chu Nhị Hoà và Diêu Dao cùng đưa khăn lông ướt cho hai người lâu mồ hôi.

Chiếc quạt điều hòa chứa đầy đá đặt cạnh dù lớn, làn gió mát nhè nhẹ cuối cùng cũng giúp Ninh Dữ Ý bình tĩnh hơn.

Đạo diễn gọi nam hai sang một bên và bắt đầu nói giảng giải cảnh quay đó, thỉnh thoảng thêm một hai từ chửi bới.

Tình huống này Ninh Dữ Ý đã sớm quen rồi, đạo diễn đoàn phim gần như tính tình ai cũng nóng nảy, nhất là khi diễn viên NG hết lần này đến lần khác, Trương Học Dũng đã là đạo diễn tính tình rất tốt mà Ninh Tự từng thấy. Dưới tình huống NG nhiều lần như vậy mọi người đều phải chịu chung, ông cũng chỉ mắng một hai câu.

Nhân viên công tác lại đang một lần nữa chuẩn bị chụp lại một lần, Ninh Dữ Ý hít sâu một hơi, tranh thủ chút thời gian trống hưởng sự mát mẻ thêm một lát.

Lúc này lông mày Tạ Duệ Châu nhăn đến mức có thể kẹp chết con ruồi, Diêu Dao chỉ dám đứng từ xa cạnh Ninh Dữ Ý, trong lòng thầm nhũ vị đại thiếu gia đừng nổi điên tại hiện trường.

Nhưng Tạ Duệ Châu đè nén cơn giận của mình, mười phút sau, đạo diễn thông báo diễn lại.

Trải qua một lần “giảng giải” (chửi rủa) thì cuối cùng nam hai cũng được cho qua, đạo diễn thấy mọi người đã nóng đến không chịu nổi, xua tay để họ nghỉ nửa tiếng.

=========