Sau Khi Xuyên Thư Tôi Trở Thành Bảo Bối Hai Nhà Hào Môn

Chương 3: Tạ Duệ Châu

Tạ Duệ Châu chính là người ở trong bức ảnh trên hot search, cũng là nam chính của bộ phim này, là người có lưu lượng đứng đầu với hàng chục triệu fans, tài sản đếm không hết, kỹ thuật diễn cũng chẳng có gì để chê, làm mưa làm gió trong giới giải trí.

Quan trọng nhất, anh là nhị thiếu gia của tập đoàn Tạ thị, là con nhà hào môn chân chính.

Chu Nhị Hòa kéo Ninh Dữ Ý muốn tránh khỏi ánh nhìn của Tạ Duệ Châu, tính tình ủa anh không tốt mọi người trong giới đều biết, vậy nên Chu Nhị Hòa không muốn cậu dính dáng đến anh ta, tránh cho xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Nhưng động tác của anh vẫn chậm hơn một chút, ngay lúc anh túm tay áo cậu định kéo đi thì Tạ Duệ Châu đi đến trước mặt hai người họ.

Thật ra Ninh Dữ Ý chẳng biết gì về Tạ Duệ Châu, chỉ thấy anh quả nhiên là người nổi tiếng, lớn lên đẹp trai thật, cảm thán xong thì tiếp tục đi về phòng nghỉ, hoàn toàn không để ý suy nghĩ của Chu Nhị Hòa.

Nếu chạy không thoát thì cứ đi đường của mình thôi.

Chu Nhị Hòa thấy Tạ Duệ Châu đứng trước mặt mình, buông cái tay đang túm cậu ra, đi cùng cậu về phòng nghỉ, nhìn chắm chằm con đường trước mặt không dám nhìn xung quanh.

Nhưng cho dù là như thế thì anh vẫn nghe thấy tiếng Tạ Duệ Châu gọi, cái âm thanh mà fans tung hô là âm thanh gợi cảm nhất.

“Ninh Dữ Ý.” Tạ Duệ Châu đi đến trước người cậu, chỉ cách khoảng hai bước, đột nhiên xoay người bỏ kính râm xuống.

“Dạ?” Ninh Dữ Ý mờ mịt, không nghĩ đến chuyện anh sẽ gọi tên mình.

“Cơ thể cậu khỏe không?” Ánh mắt Tạ Duệ Châu nhìn cậu có chút phức tạp, dù lần đầu tiên anh nhìn thấy cậu nhưng trong lòng có chút khó chịu, muốn coi cậu như em trai của mình.

“A, tôi?” Ninh Dữ Ý bị sự quan tâm đột nhiên của anh làm cho ngơ ngác, “Khá hơn nhiều, cảm ơn đã quan tâm.”

“Ừ.” Trông cậu đúng là giống như không có chuyện gì, anh gật đầu quayng đi về phòng làm việc riêng của mình.

“Tính tình Tạ Duệ Châu cũng rất tốt mà, đúng là không thể tin được mây lời đồn trên mạng.” Ninh Dữ Ý nghĩ lại mấy bình luận của những anti-fan chê anh cậy mình là thiếu gia mà tỏ ra khó tính trên hot search hôm nay, lắc lắc đầu.

“Không, những cái anti-fan nói cũng không hoàn toàn sai.”

“Cái gì?” Ninh Dữ Ý quay đầu lại, thấy Chu Nhị Hòa ngơ ngác nhìn Tạ Duệ Châu rời đi.

“Tính tình của Tạ Duệ Châu thật sự không tốt, không ai dám chọc anh ta cả.”

Chu Nhị Hòa nuốt nước bọt, khàn giọng nói.

“Cha là chủ tịch đương nhiệm của tập đoàn Tạ thị, còn anh trai là chủ tịch của công ty giải trí Phong Hoa, ở giới giải trí này chính là một tay che trời. Ngoại trừ tôn trọng những người thế hệ trước, tính khí của anh ta với bên ngoài vốn rất tệ.”

“Nhưng mà vừa rồi rất tốt mà?” Còn hỏi thăm sức khỏe mình nữa.

“Chính vì thế…” Chu Nhị Hòa cứng đờ người, quay đầu đi, “Để tôi xem có phải hôm nay mặt trời mọc đằng tây không.”

Ninh Dữ Ý: “….”

Đoàn phim được tập đoàn Phàn thị đầu tư nên coi như là sống “xa hoa” hơn những đoàn phim khác, ngoại trừ diễn viên quần chúng thì hầu hết mỗi người đều có một phòng nghỉ riêng.

Ninh Dữ Ý về phòng nghỉ không lâu thì đồ ăn Chu Nhị Hòa vừa đặt bên ngoài đã giao tới. Do Ninh Dữ Ý còn trong thời gian nghỉ phép nên lúc này không có thợ trang điểm nào ở trong phòng.

Ninh Dữ Ý nhàm chán không có việc gì làm bèn lên mạng lục tìm thông tin về Tạ Duệ Châu và Phàn Trung Xuyên.

Phàn Trung Xuyên là chủ tịch tập đoàn Phàn thị, anh là chủ tịch trẻ nhất trên thế giới đã sở hữu khối tài sản hơn 1000 tỷ đô. Trong đời thường anh lại vô cùng kín tiếng, có rất ít ảnh chụp được tung ra, những hình ảnh trên tin tức toàn là ảnh cũ còn là một tấm ảnh mờ vì chụp ở khoảng cách xa.

Tạ Duệ Châu là minh tinh, cậu rất dễ tìm được hình ảnh cùng tin tức trên mạng, không khác những lời Chu Nhị Hòa nói bèn tuỳ ý mở đại một cái rồi tắt điện thoại.

Chu Nhị Hòa mang theo đồ ăn trở lại, bày ra trên chiếc bàn nhỏ, “Lại đây ăn cơm đi.”

Ở một phòng nghỉ khác cách phòng của Ninh Dữ Ý không xa, Tạ Duệ Châu vừa mới thay đồ diễn, ngồi dựa vào ghế tuỳ ý cho thợ trang điểm vẽ mặt.

“Hạ nhiệt độ điều hoà xuống chút.” Không bao lâu, Tạ Duệ Châu mở mắt quay sang căn dặn trợ lý.

“Anh Tạ à, đã xuống hai lăm độ rồi, nếu hạ nữa sẽ dễ bị cảm.” Trợ lý đẩy kính vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn điều hoà mới phát hiện điều hoà đã tắt từ hồi nào rồi.

“Ủa.” Trợ lý cầm điều khiển từ xa thử ấn lại nhận ra điều hoà không bật được bèn kết luận, “Anh Tạ à, hình như cái điều hoà này hỏng rồi.”

“….” Tạ Duệ Châu nhìn bộ đồ hoá trang nặng nề, bực bội vứt điện thoại lên bàn, “Gọi nhân viên hậu cần đi, tìm người đến sửa.”

“Thế anh Tạ đợi em hỏi đạo diễn xem còn phòng nghỉ nào trống không nhé.” Làm trợ lý bên Tạ Duệ Châu nhiều năm như thế Diêu Dao biết rõ tính khí của anh ta, nếu tiếp tục chịu nóng nữa chắc chắn sẽ nổi điên đành tranh thủ thời gian tìm đạo diễn hỏi chút.

“Khỏi đi, tôi nghĩ chả có phòng nào trống đâu.” Tạ Duệ Châu đẩy tay thợ trang điểm, đứng dậy, “Tới phòng Ninh Dữ Ý nghỉ đi, đợi khi nào sửa xong thì quay lại.”

Vậy thì để đạo diễn dựng một phòng tạm trước.

Diêu Dao còn chưa kịp nói thì chợt nghe Tạ Duệ Châu nói làm cho há hốc mồm.

“Bây giờ đi luôn?” Diêu Dao lại hỏi lần nữa, giọng điệu có chút do dự.

“Ừm.” Tạ Duệ Châu chả để ý nhiều vậy bèn đi thẳng sang phòng Ninh Dữ Ý ở gần đó.

Ninh Dữ Ý đang vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm về mấy chủ đề trong giới giải trí với Chu Nhị Hòa mãi đến khi nghe tiếng gõ cửa phòng .

“Chờ một chút, ra ngay đây.”

Chu Nhị Hòa đặt bát xuống tùy ý lấy khăn lau miệng rồi mau lẹ ra mở cửa, “Xin chào, có việc gì sao… Tạ.. Tạ Duệ Châu?!”

Hả, Tạ Duệ Châu?

Động tác gặp thức ăn của Ninh Dữ Ý chợt khựng lại, nghiêng đầu nhìn người phía sau cửa.

Tạ Duệ Châu mặc phục trang, trên mặt mới trang điểm được một nửa, nhìn gần có chút buồn cười. Nếu không phải nhờ nhan sắc thì người bình thường chắc là đỡ không nổi mất.

“Xin chào, xin chào.” Diêu Dao cất bước về phía Chu Nhị Hòa chào hỏi, “Điều hoà bên phòng bọn tôi bị hư rồi nên không biết hai người có thể cho bọn tôi dùng chung phòng nghỉ một lát không?”

Lời khách sáo cũng đã nói hết, Chu Nhị Hòa cũng không muốn người ta phải đợi thêm bèn đẩy cửa nhường đường, “Được chứ, hai người vào ngồi đi.”

Ninh Dữ Ý ăn xong miếng cơm cuối cùng mau lẹ dọn sạch bàn ăn, sau đó cậu ngồi bên ghế nhỏ nhường lại ghế trang điểm cho Tạ Duệ Châu.

“Cảm ơn nhé.” Diêu Dao cười tủm tỉm kéo ghế ra, đợi Tạ Duệ Châu ngồi xuống. Cô vừa kéo ghế vừa liếc mắt nhìn Ninh Dữ Ý ngoan ngoãn, trong lòng tràn ngập tình thương của một người mẹ.

Là một cậu bé ngoan, đã thế lại còn đẹp mắt nữa!!!

Tạ Duệ Châu khẽ cười, anh ngồi xuống ghế, ánh mắt vẫn không rời khỏi Ninh Dữ Ý.

Tạ Duệ Châu càng nhìn càng nhíu chặt mi làm cho Diêu Dao hoảng hồn, tự hỏi không biết cậu bé đáng yêu này đã chọc giận anh cái gì.

“Diêu Dao.” Rốt cuộc Tạ Duệ Châu cũng lên tiếng.

“Dạ?” Diêu Dao bừng tỉnh.

“Đi mua một ly sữa bò đi.”

“Hả? Được, không có gì…” Diêu Dao mờ mịt đi ra ngoài mua sữa.

Mà sao đột nhiên Đại Ma Vương lại muốn uống sữa bò??? Chẳng lẽ thấy bộ dạng non nớt của bé đáng yêu nên nhớ về thời thơ ấu rồi muốn uống sữa?

Thiệt hả trời?!

Mặc dù trong lòng Diêu Dao có hàng triệu câu hỏi vì sao nhưng việc Tạ Duệ Châu dặn dò vẫn phải làm tốt.

Ăn tối xong các diễn viên khác phải trang điểm lại nên tạm thời không quay tiếp được.

Ninh Dữ Ý ngồi trên ghế nhỏ chơi game cùng Chu Nhị Hòa.

“Ui ui ui, anh Chu, mau bảo vệ em, cả rừng team địch đang dí em rồi.” Mấy ngón tay của Ninh Dữ Ý lướt thật nhanh trên màn hình điện thoại, “Anh ơiiii, anh, mau cứu emmm, cứu emmm.”

“Đến rồi, đến rồi, đừng chạy xa như thế, cậu đừng về trụ vội.”

Chu Nhị Hòa điều khiển Trương Phi cồng kềnh chạy về phía Xạ thủ Ninh Dữ Ý, nhanh chóng buff cho cậu một cái khiên, “Đi nhanh, đi nhanh, tôi sẽ giữ chân cậu ta.”

“Đi thôi đi thôi, suýt nữa chết rồi.” Tướng mà Ninh Dữ Ý đang chơi là Lỗ Ban, một xạ thủ máu giấy, vì băng trụ địch gϊếŧ người mà bị trụ rút còn một chấm máu, đang nấp trong bụi cỏ chuẩn bị về Nhà chính.

“Đừng liều lĩnh gϊếŧ người, có khi lần sau tôi cũng không thể chạy tới cạnh cậu kịp.” Chu Nhị Hòa lau mồ hôi túa ra trong lòng bàn tay vì căng thẳng, “Công trụ thôi, bên kia đoàn diệt rồi.”

Một phút sau, Ninh Dữ Ý cùng những người khác trong team đẩy hết trụ phía địch, nhìn thấy chữ ‘Chiến thắng’ hiện lên trên màn hình, Ninh Dữ Ý dứt khoát rời trận, khi cậu đang chuẩn bị bắt đầu một ván mới, cửa phòng nghỉ lại mở ra.

Diêu Dao cầm ly sữa vừa mua một đường chạy về, cô thở hồng hộc đẩy cửa ra, “Anh Tạ, em mua sữa về rồi.”

“Ừm.” Tạ Duệ Châu lúc này gần như đã trang điểm xong, nghe tiếng của Diêu Dao mới ngước mắt lên, “Đưa cho Ninh Dữ Ý đi.”

Diêu Dao trợn tròn mắt “Hả?”

Chu Nhị Hòa cũng bị câu nói này làm giật mình đến mức di chuyển sai vị trí ra khỏi team mình.

Ninh Dữ Ý ngẩng đầu, trên mặt lộ ra vẻ ‘Có vụ gì?’: “Làm sao thế?”

Diêu Dao nhìn Ninh Dữ Ý rồi lại nhìn sang Tạ Duệ Châu xác nhận anh không nói đùa bèn đi tới trước mặt Ninh Dữ Ý, cầm lấy điện thoại trên tay cậu để sang một bên, cô nhét ly sữa bò vào tay cậu, “Uống lúc còn nóng đi nhé.”

Ninh Dữ Ý: ????

Rốt cuộc Tạ Duệ Châu cũng lên tiếng, “Em quá gầy nên uống nhiều sữa bò.”

Không chỉ gầy mà còn lùn.

Tạ Duệ Châu thầm nghĩ, nói lời này sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của đàn ông nên cũng không nói ra.

Ninh Dữ Ý vẫn cảm nhận được vừa rồi mình đã bị “mạo phạm”, cậu cúi đầu nhìn thân hình của mình rồi ngẩng đầu nhìn Tạ Duệ Châu, uỷ khuất hít mũi “Có chỗ nào gầy đâu…”

“Hơi ốm thật.” Chu Nhị Hòa nghe Tạ Duệ Châu giải thích xong thì cũng đỡ hoảng hốt, còn đồng tình với Tạ Duệ Châu, “Cho em chừa, lúc trước không chịu uống sữa, uống luôn giờ đi, sau này mỗi ngày tôi đều sẽ mua sữa cho em uống.”

“Em không uống đâu.” Ninh Dữ Ý nghe vậy lập tức trợn tròn mắt.

Đàn ông đích thực sao có thể uống sữa mỗi ngày như vậy!!!!

“Từ nay về sau khi nào em còn ở đoàn phim thì Diêu Dao sẽ đưa cho cậu một ly sữa.” Tạ Duệ Châu giơ tay lên được một nửa thì lặng lẽ hạ xuống, khẽ xoa các khớp ngón tay.

Lời nói cứng rắn của Tạ Diệc Chu khiến Ninh Dữ Ý mắc nghẹn trong giây lát.

Ninh Dữ Ý có ấn tượng tốt với Tạ Duệ Châu, cậu luôn có cảm giác khá thân thiết với anh mặc dù dùng cách ép buộc thế này nhưng vì muốn tốt cho cậu.

Ninh Dữ Ý không biết đáp trả như thế nào nên nghẹn cả buổi cũng phải vừa tức vừa uống hết ly sữa.

Song, cậu lại hờn dỗi đặt ly sữa xuống bàn phát ra âm thanh lạch cạch.

Tạ Duệ Châu chẳng thèm để ý đến hành vi hờn dỗi của cậu, bằng mắt thường cũng nhìn ra được sắc mắc anh trở nên tốt hơn khi thấy ly sữa được uống sạch

“Đi thôi, không phải em muốn xem diễn à?”

“Dạ?” Ninh Dữ Ý vốn còn đang hờn giận chợt nghe được câu này liền thay đổi biểu cảm.

“Sắp quay rồi, đạo diễn vừa mới thông báo trong nhóm, em có muốn cùng đi không?”

“…” Ninh Dữ Ý nghiêm túc suy nghĩ, “Muốn!”