Thị trấn Lạc Xuyên chỉ có một cửa hàng 4S, ở phía tây con phố dài, vị trí nổi bật, vô cùng dễ tìm.
Để không đánh rắn động cỏ, hôm nay khi đến đây Lục Chinh đã mặc đồ thường ngày, Vân Miểu đi vào theo sau anh, hai người có vẻ ngoài xuất chúng, khí chất tương tự nhau, mang đến cho người khác một cảm giác xứng đôi như trời đất tác hợp.
Ông chủ cửa hàng lập tức đứng dậy: “Hai người muốn mua xe?”
Lục Chinh đút một tay vào túi: “Ừ, bạn giới thiệu tới, tìm Triệu Tiểu Quân.”
Triệu Tiểu Quân cười hớn hở, bụng bia cũng lắc lư theo: “Chính là tôi, là tôi đây.”
Cửa hàng này diện tích lớn, nhiều mẫu mã xe, giá cả từ mấy chục nghìn tề đến mấy trăm nghìn tệ, vừa bán xe mới lại làm bảo dưỡng xe hơi.
Triệu Tiểu Quân rót cho mỗi người một ly nước: “Hai người muốn xem xe dùng để kết hôn phải không?”
Lục Chinh: “Ừ.”
Vân Miểu nghiêng sang nhìn người nào đó nói dối mà không hề thay đổi sắc mặt.
Lục Chinh cong môi, duỗi tay xoa đỉnh đầu cô, ngón tay thoáng ma sát qua gáy cô, dừng ở phần xương sau cổ.
Dòng điện bắt đầu từ chỗ đó, lan ra khắp lưng…
Vân Miểu tiến về trước một bước, Lục Chinh rút tay về, nắm lấy cổ tay cô. Lòng bàn tay anh to lớn, ấm nóng, nhìn như vô tình, nhưng thực ra hơi dùng sức, không dễ thoát ra.
Triệu Tiểu Quân đi vào bên trong lấy tờ rơi thường dùng để tuyên truyền ra.
Nhân lúc này, Vân Miểu ngửa đầu trừng mắt nhìn Lục Chinh một cái, nhưng anh bỗng khom người, nói một câu bên tai cô: “Miểu Miểu, diễn chút đi, đừng để bị nhìn ra.”
“!” Khoảng cách gần quá rồi!
Vân Miểu muốn đẩy ra, nhưng Triệu Tiểu Quân đã đi tới.
Lục Chinh khẽ nở nụ cười bên tai cô, cả đôi tai Vân Miểu đỏ bừng.
Từ góc độ của Triệu Tiểu Quân, thứ ông ta nhìn thấy là Lục Chinh đang hôn lên má Vân Miểu, ông ta ho nhẹ một tiếng, đi tới: “Dạo gần đây cửa hàng chúng tôi đang tổ chức hoạt động, có giấy đăng ký kết hôn sẽ được ưu đãi giảm năm nghìn tệ. Nói thật, hai người vừa vào cửa, tôi đã cảm thấy rất xứng đôi rồi. Lúc nhỏ tôi từng đi theo thầy học “Dịch Kinh”, tướng mạo của hai người hợp nhau, chắc chắn có thể sống đến đầu bạc răng long.”
Càng nói càng vô lý!
“Ừ.” Lục Chinh ở bên cạnh còn cong môi cười.
Vân Miểu cắt ngang: “Xem xe đi.”
“Hai người muốn xem xét giá xe nào? Thích của thương hiệu nào không?”
Lục Chinh: “Xe trong nước sản xuất khoảng mười nghìn tệ là được.”
Triệu Tiểu Quân giới thiệu cho hai người một kiểu xe, ba hoa chích chòe nói hết một tràng.
Lục Chinh: “Được, lái thử chút.”
Triệu Tiểu Quân lập tức lấy chìa khóa, đi ra ngoài lấy xe. Xe từ trên dốc lái xuống, dừng ở trước cửa. Lục Chinh ngồi ở ghế lái phụ, Vân Miểu ngồi hàng sau.
Triệu Tiểu Quân xoay chìa khóa, đang chuẩn bị khởi động thì Lục Chinh bỗng xuất trình thẻ cảnh sát: “Cảnh sát đây, tìm ông hỏi chút chuyện.”
Triệu Tiểu Quân nhanh chóng xoay chìa khóa lại: “Ôi trời, cảnh sát à, cậu có chuyện thì nói sớm, vòng vo tam quốc như vậy, dọa tôi giật cả mình.”
Lục Chinh nhét giấy tờ vào trong túi: “Chỗ này đông người phức tạp, lái xe đi, vừa lái vừa hỏi ông.”
Từ lúc lên xe thì Lục Chinh chưa từng nở nụ cười, mang đến cảm giác áp bức mạnh mẽ cho người khác. Xe lái trên con đường lớn, Triệu Tiểu Quân nuốt nước miếng: “Cảnh sát, bây giờ có thể hỏi rồi.”
Lục Chinh đi thẳng vào vấn đề: “Quen Trương Tú không?”
Triệu Tiểu Quân không dám nói dối: “Quen.”
Lục Chinh: “Bà ta mua một chiếc xe ở chỗ ông?”
Triệu Tiểu Quân: “Đúng vậy, bà ta có mua, để bạn tới lấy. Biển số xe là tôi làm giúp, bản thân bà ta chưa từng đến, có hơi khó làm, đã chậm trễ rất lâu rồi.”
Lục Chinh ra hiệu cho ông ta đậu xe ở bên đường, vẻ mặt lạnh lùng nói tiếp: “Người bạn kia của Trương Tú là nghi phạm trong vụ án mưu sát.”
Triệu Tiểu Quân vừa nghe thấy, trái tim đập thình thịch: “Cảnh sát, tôi không liên quan gì đến bọn họ cả.”
Lục Chinh gật đầu, nói tiếp: “Trước đây không có quan hệ, nhưng bây giờ cần anh phối hợp với một số công việc của bọn tôi. Nếu che giấu hoặc là không phối hợp, rất có khả năng cấu thành tội chứa chấp, bao che. Nếu tình tiết nghiêm trọng, có thể sẽ bị ngồi tù từ ba đến bảy năm…”
Triệu Tiểu Quân toát mồ hôi lạnh, ông ta là một người làm ăn, căn bản không muốn dính phải những chuyện này. Ông ta liếʍ môi nói: “Đồng chí cảnh sát, hay là cậu nói xem tôi phải phối hợp với cậu thế nào đi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Sau khi giao lưu đơn giản, Lục Chinh bảo Triệu Tiểu Quân liên hệ Trần Bằng.
*
Một giờ chiều, ánh mặt trời nắng nóng như lửa, phần lớn người dân ở Lạc Xuyên đều đi ngủ trưa.
Đường phố vắng vẻ, cửa hàng 4S cũng không có ai đến xem xe.
Trần Bằng theo lời hẹn đến cửa hàng lấy biển số xe, Triệu Tiểu Quân ngồi trong xe vẫy tay với ông ta: “Ở đây, anh lấy xong, vừa hay tôi có việc phải ra ngoài.”
Trần Bằng không nghi ngờ ông ta, đi tới bên cạnh xe.
“Đợi tôi chút nha, đồ kẹt trong túi rồi, hơi khó lấy.” Trong lúc nói chuyện, Triệu Tiểu Quân khom người tìm túi…
Động tác này chính là tín hiệu bắt giữ mà lúc trước đã thương lượng xong…
Lục Chinh và Lưu Vũ trốn sau cây cột nhìn nhau một cái, lập tức đi ra, một người cầm súng, một người đè Trần Bằng lên xe, còng lại: “Đứng im! Cảnh sát đây!”
Trần Bằng vẫn còn đang giãy giụa, nhưng đã vô ích. Lục Chinh và Lưu Vũ nhấn ông ta vào trong xe, đội mũ trùm đầu lên, Lưu Vũ và một viên cảnh sát khác ngồi ở hai bên, khống chế ông ta ở chính giữa.
Vân Miểu vẫn hoảng sợ, cô đứng trên bậc thang, thở phào một hơi.
Hà Tư Nghiên đưa cô chai nước: “Chị Kha, cũng may có chị, lần truy bắt này chúng ta tốn ít thời gian nhất đấy.”
Vân Miểu mở nắp chai, nhấp một ngụm nước, tầm mắt rơi vào người Lục Chinh ở phía xa.
Hà Tư Nghiên cười: “Chị Kha, với mức độ xứng đôi giữa chị và đội trưởng Lục của bọn em, hai người không kết hôn thì thật đáng tiếc.”
Vân Miểu sặc nước, đứng ở đó, ho dữ dội.
Lục Chinh thấy vậy, chạy lại: “Sao thế?”
Vân Miểu vội vàng lùi về sau một bước, nhìn anh bằng ánh mắt cảnh cáo: “Khụ… Khụ khụ…”
Hà Tư Nghiên cũng phát hiện bản thân ở chỗ này hơi ảnh hưởng đội trưởng của mình phát huy, nên tìm lý do chuồn đi.
Lục Chinh nhìn cô gái trước mắt, mặt mũi đỏ bừng, lại nhìn nước trong tay cô, không kìm được mà mỉm cười: “Uống nước bị sặc hả?”
Vân Miểu còn chưa kịp phản ứng, anh đã duỗi tay vỗ lưng cô: “Chậm chút, đâu ai giành với em.”
*
Sau hành động bắt giữ, đám người lập tức di chuyển về thành phố N.
Trần Bằng đã nhận tội đối với chuyện phạm tội gϊếŧ hại Trần Hồng Sinh.
Khi lấy lời khai, Lục Chinh nhanh chóng phát hiện điểm đáng ngờ.
Theo miêu tả của Trần Bằng, tối ngày 10 tháng 4, ông ta gặp mặt nạn nhân Trần Hồng Sinh ở gần đập nước Quan Vương Miếu, ông ta dùng cái búa mang theo bên người đánh mạnh vào sau ót của Trần Hồng Sinh khiến nạn nhân chảy máu nhiều rồi bỏ chạy về nhà.
Nhưng nguyên nhân cuối cùng dẫn đến cái chết của Trần Hồng Sinh không phải vì chảy máu sau ót, mà là nghẹt thở.
Có người xuất hiện sau Trần Bằng, dùng dây thừng siết chết Trần Hồng Sinh, đập nát mặt ông ta, rạch đi hình xăm trên cánh tay, đồng thời dùng thuyền ném xác ông ta vào đập nước, giấu xác dưới đáy đập gần nửa tháng.
Người đó mới là hung thủ thật sự.
Trước mắt ngoại trừ Trần Bằng ra, người đáng nghi nhất chính là Trương Tú.
Tay viết lời khai của Lục Chinh dừng lại, nhìn về Trần Bằng ở chiếc bàn dài đối diện: “Tại sao nửa đêm Trần Hồng Sinh lại đến đập nước với ông? Có phải có người nào đó giúp ông hẹn ông ta hay không?”
Trần Bằng lập tức căng thẳng: “Không có ai khác, tự tôi gọi điện cho ông ta.”
Coi ngươi Lục Chinh sâu hoắm, ngón tay gõ nhẹ vài cái lên bàn: “Tại sao ông muốn gϊếŧ ông ta? Vì ghen tỵ? Căm hận ông ta? Hay vì Trương Tú?”
Cảm xúc của Trần Bằng bị kích động, đứng bật dậy: “Trần Hồng Sinh, ông ta căn bản chết không oan uổng! Cậu có từng thấy ai ép vợ mình đi khắp nơi tìm người có tiền làʍ t̠ìиɦ nhân chưa?”
Lục Chinh: “Những điều này là Trương Tú nói với ông?”
Trần Bằng: “Đúng.”
Giọng điệu Lục Chinh chắc chắn: “Ông rất thích bà ta.”
Trần Bằng quay mặt đi: “Chuyện này không quan trọng.”
Lục Chinh nói tiếp: “Không, chuyện này rất quan trọng. Chắc bà ta cũng nói với ông rằng bà ta thích ông, cho nên khi bà ta khóc trước mặt ông, bảo ông cứu bà ta thì ông liền mềm lòng. Hai người hẹn nhau đợi mọi chuyện qua đi thì sẽ ở bên nhau, thậm chí là kết hôn. Ông khát khao có một gia đình ấm áp…”
Trong mắt Trần Bằng lướt qua một tia đau khổ: “Phải… Không! Không có. Là tôi muốn gϊếŧ tên súc sinh kia, chuyện này không liên quan gì đến Tú Tú cả. Trần Hồng Sinh là tên khốn nạn, ngoại trừ Tú Tú ra, ông ta còn là một tội phạm hϊếp da^ʍ, cô gái mười mấy tuổi cũng không buông tha. Lẽ nào loại người này không đáng chết sao?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Con ngươi Lục Chinh đen láy, tốc độ nói chậm đi rất nhiều: “Ông có biết, sau khi Trần Hồng Sinh chết, cũng chính là sau khi ông bỏ trốn, Trương Tú còn có người đàn ông khác không?”
Trần Bằng bật dậy tóm lấy cổ áo của Lục Chinh, đáy mắt đỏ bừng hệt như một con quái thú đang tức giận: “Cậu nói linh tinh! Chuyện này không thể nào! Cậu đang lừa tôi!”
Lưu Vũ lập tức xách gậy cảnh sát tới, Lục Chinh ra hiệu bằng ánh mắt với anh ta, ý bảo anh ta bình tĩnh. Lưu Vũ dứt khoát đi ra ngoài.
Lục Chinh gỡ tay Trần Bằng ra, đưa cho ông ta một lịch sử cuộc gọi, ngày tháng bên trên kéo dài cho đến tận dạo gần đây: “Bà ta có bốn tình nhân cố định, ông chỉ là một trong số đó, hơn nữa là người xui xẻo nhất.”
Trần Bằng ỉu xìu ngồi xuống ghế, cơ bắp trên mặt run lên, nhưng vẫn không thay đổi lời khai lúc trước: “Trần Hồng Sinh là tôi gϊếŧ, mọi thứ đều là tôi làm, không liên quan gì đến bà ấy cả.”
Lục Chinh đứng dậy khỏi ghế, tắt cây đèn chói mắt trên bàn đi, ánh sáng u ám, khí thế lạnh lùng quanh người anh càng thêm mãnh liệt.
“Quên nói với ông, Trần Hồng Sinh không phải bị ông đập chết, mà phía sau ông còn có người dùng dây thừng siết cổ ông ta đến chết. Nếu ông nói sự thật, xác suất cao có thể miễn tử hình. Đương nhiên… Nếu ông cố chấp hy sinh bản thân, một súng bắn vỡ đầu cũng không tồi, chỉ là lúc máu chảy ra có hơi buồn nôn.”
Trần Bằng ngửa đầu ngồi đó, nhìn về phía Lục Chinh.
Ông ta cảm thấy người đàn ông trước mặt này đáng sợ hơn những người mà ông ta đã gặp.
Một tay anh cầm cán cân chính nghĩa, một tay cầm lưỡi dao của thần chết, sau lưng là đôi cánh thiên thần, nhưng trong mắt lại phản chiếu địa ngục tối đen.
“Tôi hỏi ông lần cuối cùng, Trương Tú biết ông muốn gϊếŧ Trần Hồng Sinh không?” Giọng nói của Lục Chinh không lớn, giọng điệu lạnh lùng như đồng hồ đếm ngược cái chết vang bên tai ông ta, cây kim đồng hồ đó cứ kêu lên, khiến người ta dựng tóc gáy.
Trần Bằng im lặng rất lâu, cuối cùng gật đầu.
Lục Chinh nhìn ông ta, trong mắt có sự tiếc thương vô hạn: “Bà ta từng cầu xin ông gϊếŧ Trần Hồng Sinh?”
Trần Bằng: “Đúng vậy…”
Đôi môi mỏng của Lục Chinh cử động: “Chứng cứ.”
Trần Bằng: “Bà ta có viết cho tôi một bức thư.”
“Thư đâu?” Lục Chinh.
“Bị tôi đốt rồi.”
Lục Chinh: “Lịch sử trò chuyện thì sao?”
“Điện thoại cũng bị tôi vứt đi…” Lúc này Trần Bằng mới phát hiện những bằng chứng có thể chứng minh cho bản thân lại yếu ớt và bất lực đến thế. Trương Tú dệt nên một cái bẫy dịu dàng cho ông ta, khiến ông ta mê muội đầu óc, khiến ông ta hết đường giãi bày.
Trần Bằng nuốt nước miếng, một lúc sau chỉ còn lại một câu nói run rẩy: “Cảnh sát, cứu tôi, xin cậu…”
Lục Chinh liếc nhìn ông ta, nói từng câu từng chữ: “Tôi chỉ cứu chân tướng.”
Bốt da bước đi trên đất, dần dần biến mất trong phòng thẩm vấn u ám.
Trần Bằng ủ rũ ngồi trên ghế, chìm vào hối hận và sự sợ hãi vô tận.
Chốc lát sau ông ta bị người ta gọi dậy, dẫn về phòng giam.
Lục Chinh đứng ở trước cửa dặn dò Lưu Vũ: “Đi kiểm tra xem lúc trước Trần Hồng Sinh có tiền án gì không, chẳng hạn như hϊếp da^ʍ hoặc là cưỡиɠ ɧϊếp không thành.”
Lưu Vũ bĩu môi: “Không phải đã tìm được hung thủ rồi à, sao còn phải điều tra ông ta?”
Lục Chinh: “Đây rất có khả năng là một vụ án gϊếŧ người báo thù.”
Lưu Vũ: “...”
Lục Chinh: “Canh chừng Trương Tú, một khi bỏ trốn, lập tức bắt giữ. Bà ta có tình nghi gây án lớn.”
Lưu Vũ thở dài: “Rốt cuộc ai mới là hung thủ của vụ án này?”
Lục Chinh: “Sẽ biết nhanh thôi.”
*
Bên ngoài phòng thẩm vấn, Vân Miểu đang đợi Lục Chinh. Cô về nhà một chuyến, thay một chiếc váy, tóc cũng đã gội, xõa trên vai, bồng bềnh mềm mại.
Ánh mặt trời sáng rực chiếu vào khuôn mặt trong trẻo của cô gái.
Lục Chinh đi ra khỏi phòng thẩm vấn đầy áp lực, trông thấy Vân Miểu, trái tim anh lan ra cảm giác chữa lành và yên tâm lạ thường.
Cảm giác này rất quen thuộc.
Mấy năm trước, khi anh trở về từ những lần thực hiện nhiệm vụ, nhìn thấy cô nằm trên bàn viết chữ, chính là cảm giác này.
Giống như con người đi quen đường tối, bỗng nhiên nhìn thấy một ngọn đèn.