Trên đường đến đội cảnh sát giao thông, Vân Miểu dùng AI nhanh chóng khôi phục lại ảnh 3D thân hình, vẻ ngoài của Trần Bằng, đồng thời xử lý độ phân giải của chiếc mô tô nhìn thấy trong video lúc trước.
Thành quả xử lý, một phần chia sẻ cho Hà Tư Nghiên, một phần gửi vào hệ thống Vân Chinh.
Trong thời gian mười mấy ngày, đã đủ để Trần Bằng chạy khắp nửa đất nước Trung Quốc rồi.
Làm xong những thứ này, Vân Miểu lấy tấm bản đồ buổi sáng ra, thêm vào giá trị đặc biệt, thiết lập lại tham số.
Trên tấm bản đồ có một số tuyến đường nhạt đi, mấy tuyến đường cao tốc được đánh dấu quan trọng.
Động tác trên tay không ngừng lại, vài phút sau, tất cả trạm thu phí cao tốc và thời gian mà Trần Bằng có thể dừng lại được đánh dấu đỏ xuất hiện trên màn hình, một mớ chằng chịt.
Vân Miểu nhướng mày.
Lục Chinh quay sang nhìn cô hỏi: “Sao thế?”
Vân Miểu: “Lượng số liệu vẫn rất lớn.”
“Thùng xăng xe mô tô kiểu cũ kia của ông ta xa nhất có thể chạy ba trăm ki-lô-mét, cộng thêm số liệu của trạm xăng, rất có khả năng ông ta sẽ dừng ở đó ăn cơm.”
“Được.” Ngón tay Vân Miểu gõ trên bàn phím, lọc hết trạm xăng từ gần đến xa mà Trần Bằng có thể xuất hiện thành những điểm màu xanh lá.
Sau khi màu xanh và đỏ chồng lên nhau, phạm vi được thu nhỏ rất nhiều. Vân Miểu nhập nó thành một đoạn chương trình, đồng thời sao chép vào USB.
Trong phòng kiểm soát thiết bị của đội cảnh sát giao thông, mấy chục màn hình tua nhanh trong thời gian Vân Miểu cài đặt.
Vân Miểu khoanh tay, tầm mắt lướt qua các màn hình, đáy mắt không ngừng có ánh sáng lướt qua, ánh mắt đều là vẻ kiên định.
Lục Chinh cũng đang nhìn, nhưng dưới tốc độ nhanh thế này, anh không thể cùng lúc theo dõi hết tất cả hình ảnh.
Phải biết rằng, năm đó anh ở trường cảnh sát, các hạng mục kiểm tra đều đứng hạng nhất.
Năng lực phản ứng và năng lực nhận diện của Vân Miểu đều mạnh hơn anh rất nhiều.
Đám người Lưu Vũ xưng hô với cô là Boss Kha cũng rất hợp tình hợp lý.
Cô gái ngang bướng trong trí nhớ kia dần dần hợp lại với cô gái xinh đẹp trước mắt.
Lục Chinh bỗng bật cười.
Rốt cuộc đã trưởng thành rồi.
Rất nhanh, mục tiêu xuất hiện trong khung hình, Vân Miểu chạm nhẹ vào chuột, ghi chép những chỗ đó lại, một tuyến đường bỏ chạy ngày càng rõ ràng phản chiếu trong ánh mắt.
Mười mấy phút sau, tìm thấy nơi Trần Bằng xuống cao tốc rồi.
Tỉnh bên cạnh, một thị trấn nhỏ tên là Lạc Xuyên.
Vân Miểu mím môi: “Xe mô tô của ông ta vẫn còn xăng, sắc trời cũng còn sớm, ông ta hoàn toàn có thể bỏ chạy một đường về phía nam, nhưng ông ta không đi. Em đoán, chỗ này rất có khả năng chính là điểm đến hoặc là điểm trung chuyển của ông ta.”
Là điểm đến còn đỡ, nếu là điểm trung chuyển, vậy có lẽ ông ta đã đổi phương tiện giao thông, như mò kim đáy bể rồi.
Lục Chinh: “Ừ.”
Vân Miểu chau mày hỏi: “Có điều, tại sao Trần Bằng lại chọn chỗ này? Ở đây có bạn? Hay quê ông ta ở đây? Ông ta không có giấy tờ, rất nhiều việc không dễ xử lý, không thể ở khách sạn, không thể thuê phòng, cũng không thể đi làm.”
Lục Chinh nghe vậy, cẩn thận lật xem lịch sử điều tra, rất nhanh đã có đáp án: “Trương Tú là người ở Phượng Thành, trước kia cùng với Trần Hồng Sinh buôn bán mấy năm ở Lạc Xuyên.”
Vậy thì mọi thứ có thể giải thích được rồi.
Trương Tú dụ dỗ Trần Bằng gây án, đồng thời sắp xếp sẵn đường lui cho ông ta. Có thể hai người đã định ra ước định chung nào đó từ rất lâu trước kia.
Nếu Trần Bằng thật sự đã như mò kim đáy bể, vậy Trương Tú chính điểm đột phá duy nhất.
Lục Chinh gọi điện thoại cho Lưu Vũ: “Bên phía Trương Tú có tin tức không?”
Lưu Vũ cầm ống nhòm, nhìn về phía tòa nhà đối diện: “Trước mắt không có, từ hôm qua đến nay, bà ta ngoại trừ xuống lầu đổ rác ra thì luôn ở trong nhà, không ra ngoài, vẫn phải canh chừng tiếp à?”
Lục Chinh: “Tiếp tục canh chừng, chú ý ẩn nấp, bà ta rất cẩn thận.”
Lưu Vũ: “Yên tâm, tuyệt đối kín đáo.”
*
Khi Vân Miểu và Lục Chinh đi ra khỏi tòa nhà làm việc của đội cảnh sát giao thông, đã sắp mười hai giờ rồi.
Chỗ đậu xe ở hơi xa, cần phải đi bộ một đoạn.
Ánh nắng trên đỉnh đầu chói chang, bóng cây long não ở hai bên thu vào mức nhỏ nhất trong một ngày, trong phạm vi tầm mắt có thể nhìn thấy, ngay cả chỗ tránh nắng cũng không có.
Tay Vân Miểu trở thành cái quạt, quạt gió lên mặt: “Mới cuối tháng tư, sao thời tiết lại nóng đến vậy?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lục Chinh cười: “Thành phố N không có mùa xuân và mùa thu, chỉ có mùa đông và mùa hè, em quên rồi à?”
Vân Miểu: “Lâu rồi không ở đây, hơi quên rồi. Bốn mùa ở Massachusetts rõ ràng, mùa xuân rất dài.”
Lục Chinh bỗng hỏi: “Ở bên đó có nhớ nhà không?”
“Thỉnh thoảng có… Cũng rất ít.” Vân Miểu cụp mắt, nhìn vào mặt đất bị ánh nắng mặt trời chiếu đến nứt ra, cảm xúc dâng trào nơi đáy mắt bị cô nén xuống.
Bố mẹ, người nhà của cô đã không còn từ lâu, khi nhắc đến chữ “nhà” này, trong đầu cô nghĩ đến chỉ có Lục Chinh.
Nhưng rất nhiều khi cô không muốn nhớ anh, bởi như vậy sẽ nảy sinh ra rất nhiều cảm xúc tiêu cực.
Cô không thích chìm đắm trong đoạn ký ức đau khổ kia.
“Miểu Miểu, muốn ăn kem không?” Lục Chinh chợt dừng bước, hỏi cô.
Vân Miểu chìm trong suy tư, chưa phản ứng lại: “Hả? Cái gì?”
Lục Chinh duỗi tay chỉ ra ngoài…
Lúc này Vân Miểu mới chú ý đến ở góc chéo có một con phố nhỏ bên ngoài bức tường, chỗ đó có một chiếc xe kem đang đậu, khoảng cách không xa, nhưng muốn đi qua đó phải vòng một vòng lớn.
“Ăn một cây?” Lục Chinh hỏi cô.
Vân Miểu: “Xa quá rồi.”
“Không xa.” Trong lúc nói chuyện, Lục Chinh đã ba bước làm hai đi tới lan can, chân nhấc tay leo, vai hạ xuống một cái, cả người vượt qua lan can, nhẹ nhàng đáp đất, áo khoác jacket bay trong gió, không ngờ có mấy phần dáng vẻ thiếu niên.
Đèn xanh nhảy sang đèn đỏ, khi cô lấy lại tinh thần, Lục Chinh đã qua đường, đi tới đối diện.
Anh đứng ở đó chọn kem, bóng lưng lẫn trong ánh nắng, hòa làm một với cảnh đường phố.
Lục Chinh quay lại rất nhanh, dùng cách thức tương tự leo trở về.
Vân Miểu nhìn có hơi ngẩn người.
Ngay sau đó trong tay được anh đặt vào một cây kem: “Ăn đi, lát nữa tìm chỗ ăn cơm.”
Vân Miểu lấy lại tinh thần, lắc cây kem với anh: “Đây cũng là báo cáo chi phí chung?”
Lục Chinh mỉm cười: “Không phải, anh mua đó.”
Vân Miểu xé bao bì bên ngoài, bên trong là một cây kem vỏ giòn màu hồng. Cô cắn một miếng, mùi dâu ngọt ngào lan ra trong khoang miệng, mùi vị khiến người ta thấy vui vẻ, mát lạnh rất giải tỏa cơn nóng.
Lục Chinh và cô đi sóng vai về trước: “Miểu Miểu, em xem nè, mùa xuân ở chỗ chúng ta ngắn hơn chút, cũng không có gì không tốt cả, có thể ăn kem cả nửa năm.”
Đáy mắt Vân Miểu nhuốm ý cười rạng rỡ: “Đúng vậy, rất tốt.”
Lúc này Hà Tư Nghiên gọi điện đến: “Đội trưởng Lục, tìm thấy xe mô tô của Trần Bằng rồi. Nửa tháng trước, ông ta bán xe mô tô với giá thấp cho một cửa hàng second hand.”
Lục Chinh nhìn Vân Miểu: “Lạc Xuyên là điểm trung chuyển của ông ta.”
Ông ta bán xe mô tô, sao bỏ trốn được nữa?
Trừ khi có phương tiện giao tiện lợi hơn…
Vân Miểu: “Cho người điều tra lịch sử chuyển khoản mấy tháng gần đây của Trương Tú. Anh còn nhớ hôm ở tiệm thịt nướng, Trần Hồng Sinh nói gì không? Trương Tú dùng hết sạch tiền di dời nhà rồi.”
Lục Chinh nhăn mày: “Bây giờ không có đầy đủ chứng cứ cáo buộc Trương Tú chính là người chủ mưu phía sau vụ án này, bên phía ngân hàng không thể nào cho chúng ta điều tra lịch sử chuyển khoản đâu.”
Vân Miểu lại cắn miếng kem: “Em có cách.”
Trong lúc nói chuyện, cô vào trong xe mở laptop, sau đó đưa cây kem đang ăn dở cho Lục Chinh: “Cầm giúp em một chút.”
Lục Chinh nhìn cây kem chỉ còn một nửa trong tay, có chút dở khóc dở cười.
Ngón tay cô gái gõ nhanh trên bàn phím, từng dòng code nhanh chóng di chuyển trên màn hình…
Lục Chinh nhắc nhở đúng lúc: “Miểu Miểu, hack hệ thống ngân hàng là vi phạm pháp luật đó, từ ba năm trở lên, không có giới hạn.”
Ngón tay Vân Miểu bỗng dừng lại, cô ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đen láy của Lục Chinh.
Suýt thì quên, người này công tư phân minh đến mức khiến người ta phẫn nộ.
Lục Chinh đưa cây kem sắp tan chảy vào miệng cô: “Có thể hack điện thoại của Trương Tú.”
Vân Miểu: “...”
Tấn công điện thoại dễ dàng hơn tấn công vào hệ thống ngân hàng nhiều. Vài phút sau, trên laptop đồng bộ với điện thoại của Trương Tú.
Lục Chinh: “Có thể nhìn thấy lịch sử trò chuyện của bà ta không?”
Vân Miểu lắc đầu: “Đã xóa hết rồi.”
Lục Chinh: “Lịch sử chuyển khoản thì sao?”
Vân Miểu: “Vẫn còn.”
Vài phút sau, lịch sử chuyển khoản của Trương Tú xuất hiện trên màn hình, từ ngày mười đến ngày mười ba tháng tư, bà ta chia ra ba lần chuyển khoản cho cùng một tài khoản, tích lũy chuyển khoản lên đến bảy mươi nghìn tệ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tài khoản có thể kiểm tra được số điện thoại, Vân Miểu kiểm tra địa điểm thuộc về, mã số là thành phố D.
Rất nhanh, cô tìm được lịch sử trò chuyện wechat của Trương Tú với số điện thoại này, chủ nhân của số điện thoại là một người bán xe, rất chăm đăng bài trên trang cá nhân, cửa hàng ở ngay Lạc Xuyên.
Vân Miểu dùng wechat của Trương Tú gửi hình mặt cười qua cho người này.
Triệu Vĩ trả lời rất nhanh. Chị, đừng giục nữa, đang làm rồi, biển số xe một hai ngày là có thể làm xong, cùng lắm hôm sau gọi bạn chị qua lấy.
Vân Miểu kết thúc xâm nhập, dọn sạch dấu vết, đưa ra kết luận: “Hiện giờ chắc Trần Bằng vẫn ở Lạc Xuyên.”
Lục Chinh liên lạc ngay với đám Lưu Vũ, lập tức điều động cảnh sát đến Lạc Xuyên.
*
Lạc Xuyên nằm ở phía cực nam của tỉnh Lân.
Đoạn đường có hơi xa, xe lái lên cao tốc đi tới đó đã nửa đêm.
Hành tung chính xác của Trần Bằng vẫn chưa tìm thấy, nhóm người định nghỉ trong khách sạn gần đó một đêm.
Vân Miểu ngồi trên xe quá lâu, vừa mệt vừa buồn ngủ, ủ rũ ngả vào ghế chợp mắt một chút.
Lục Chinh xuống xe, mở cửa ghế lái phụ ra.
Vân Miểu lười biếng mở mắt, giọng nói rất nhỏ: “Có thể ngủ thêm một chút không?”
Lục Chinh cười: “Đổi chỗ ngủ.”
Vân Miểu “ừ” một tiếng, nhưng không có động tĩnh, Lục Chinh khom lưng luồn tay qua, thay cô tháo dây an toàn: “Miểu Miểu, tỉnh dậy nào, đến rồi.”
Mắt Vân Miểu vẫn nhắm chặt: “Đợi chút nữa…”
Lục Chinh cho tay vào túi, nở nụ cười: “Em còn không xuống là anh ôm em đó.”
Vân Miểu còn đang nửa tỉnh nửa mơ, ý thức vẫn hơi hỗn loạn, giọng nói mềm mại, có chút nũng nịu: “Ôm thì ôm, sợ anh à?”
Lục Chinh coi là thật, khom người đến ôm cô.
Khoảnh khắc ngón tay chạm vào phần đùi của cô, Vân Miểu chợt tỉnh táo, cả người cô bật mạnh lên, tránh khỏi tay anh. Lục Chinh đưa mắt nhìn sang, đôi môi của Vân Miểu lướt nhẹ qua gò má của anh, ấm nóng mà rõ ràng…
Đèn trên nóc xe tắt trong một khoảnh khắc.
Trong màn đêm, Lục Chinh khẽ cười một cái.
“Miểu Miểu, còn muốn anh ôm không?”
“... Không cần.”
“Được, em tỉnh táo chút đi. Anh đợi em ở bên ngoài một lúc.” Lục Chinh nhanh chóng lui ra ngoài.
Trong xe lại rơi vào yên tĩnh.
Khuôn mặt Vân Miểu như bị lửa đốt qua vậy, cô thở dài vài hơi, một lúc sau mới đè nén những cảm xúc kia xuống.
Lục Chinh ngồi trước nắp xe châm điếu thuốc, ánh lửa đỏ tươi bùng cháy, vươn cao sau ngón tay anh. Ở góc độ của Vân Miểu chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của anh, gió đêm thổi bay mái tóc anh, lạnh lùng mà anh tuấn.
Vân Miểu nhảy xuống xe, “cộp” một tiếng, đóng cửa xe lại.
Lục Chinh ném điếu thuốc, giẫm tắt, một tay cho vào túi quần, đi tới.
“Đi thôi, lên trên ngủ.”
Vân Miểu ngửi thấy mùi khói thuốc vẫn chưa tan đi trên người anh.
Khoảnh khắc đôi môi chạm vào má anh ban nãy, chóp mũi ngửi thấy chính là mùi này.
Vành tai bắt đầu nóng lên trong nháy mắt…
Đáng ghét!
Lục Chinh không hề phát giác ra sự bất thường, anh xoay người, dừng bước nói: “Kinh tế bên này không bằng thành phố N, điều kiện nhà ở sẽ không tốt lắm, ở tạm một đêm nhé.”
Vân Miểu cúi đầu đi về phía trước, cô không phát hiện người trước mặt đã quay lại.
Giây tiếp theo, “bụp” một cái, va vào trong lòng anh.
Lục Chinh ngẩn người trong chốc lát, rồi khẽ cười ra tiếng trên đỉnh đầu cô: “Miểu Miểu… Hóa ra em vẫn muốn ôm à?”
“...!”
Vân Miểu vòng qua người anh, chạy nhanh vào trong chỗ sáng.
Đám người Hà Tư Nghiên đang đăng ký, Vân Miểu cũng đi theo phía sau.
Cách một khoảng cách, Lục Chinh nhìn thấy tai cô gái phiếm hồng. Anh dừng bước, bật cười ra tiếng.
Lưu Vũ đã làm xong thủ tục, vừa quay đầu thì nhìn thấy Lục Chinh đang đứng ở đó cười: “Lão đại, chuyện gì mà vui thế?”
Lục Chinh thu lại nụ cười, tầm mắt nhìn lướt qua Vân Miểu cách đó vài bước: “Không có gì, vừa bị con mèo nhỏ đυ.ng vào.”
Lưu Vũ: “Hả? Mèo ở chỗ nào? Sao tôi không thấy?”
Lục Chinh đút tay vào túi quần: “Ừ, vừa nãy chạy mất rồi.”
Lưu Vũ: “Mèo hoang à?”
Lục Chinh cười: “Không phải, mèo nhà nuôi.”
Anh nuôi đó, bé mèo xấu xa.