Chỉ là hình như không được hiệu quả lắm.
Cố Duy cứ nhìn y như vậy, không nói một lời.
Bốn mắt nhìn nhau.
Một lúc lâu sau, Tống Diễn bất đắc dĩ thở dài.
Cũng đúng, cả thành Túc Minh này đều biết cái nết của nguyên chủ, nếu mình đột nhiên thay đổi quá lớn, đúng là khiến người ta khó mà tin tưởng.
Hắn ta trăm phương ngàn kế mới cưới được Cố Duy về, nếu nói không có chút ý xấu nào, đừng nói là Cố Duy không tin, nói ra hoàn toàn không có ai tin tưởng, chỉ sợ còn chọc ra phiền phức không cần thiết.
Mà Cố Duy bất ngờ gặp tai hoa thế này, không muốn tin mình cũng có thể hiểu, dù sao cũng là nói mà không có bằng chứng.
Chỉ là nếu muốn lấy ra bằng chứng gì đó, Tống Diễn cũng không có.
Nhập gia tùy tục, nhanh quá lại dễ hỏng, xem ra cứ phải chú ý đến cách xây dựng nhân vật của mình đã, từ từ rồi tính tiếp.
Chí ít phải dỗ Cố Duy trị thương đã rồi nói sau, cũng đừng làm ra điều gì ngu ngốc làm bản thân tổn thương.
Tống Diễn cụp mi, nhẹ nhàng cong môi, giễu cợt nói: "Thích bản thiếu gia đến vậy sao? Cũng không nỡ buông tay…”
Nét mặt của Cố Duy lại lạnh hơn vài phần. Nhưng bàn tay đang siết chặt tay Tống Diễn đã dần nới lỏng.
Tống Diễn thầm nghĩ da mặt của tiểu tử này khá mỏng, không chịu nổi việc bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lần sau biết phải xử ngươi thế nào rồi.
Y hắn giọng một cái, lo lắng nói: "Ngươi đã là người của bản thiếu gia, bản thiếu gia là người thương hương tiếc ngọc, vậy nên ngươi yên tâm đi, trước khi vết thương của người lạnh lại ta sẽ không làm gì ngươi đâu. Mà bản thiếu gia cũng muốn xem xem là ai không có mắt, dám đυ.ng vào người của bản thiếu gia.”
Dựa theo phong cách của nguyên chủ, ước chừng còn phải gọi một tiếng mỹ nhân nhưng… Tống Diễn thật sự không nói được.
"Ngươi nằm đó đi, ta đi tìm đại phu.” Nói xong Tống Diễn đứng dậy rời đi.
Cố Duy lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng lưng của đối phương.
Những ngón tay giấu dưới tay áo của hắn khẽ cong lên, cất cây châm độc đang giấu giữa ngón tay.
Vừa rồi nếu như Tống Diễn có bất cứ hành động vô lễ nào, hắn sẽ gϊếŧ chết y, nhưng đây chẳng qua là hạ sách bất đắc dĩ. Nếu như gϊếŧ chết Tống Diễn ở ngày cưới, mình lại bị thương không tiện hành động, đồng thời đối mặt với lửa giận của Tống gia và Cố gia, chỉ sợ là khó lòng chạy thoát.
Cũng may tên ăn chơi này không làm vậy.
Nghe ý của y thì có vẻ trước khi vết thương của mình lành đối phương sẽ không làm gì.
Nếu như thế thì tha cho y sống một thời gian vậy.
Đợi khi mình chữa khỏi vết thương rồi nghĩ cách âm thầm gϊếŧ chết tên ăn chơi trác táng này, nhân cơ hội thoát thân.
Cố Duy từ từ nhắm mắt lại, che giấy ý lạnh nơi đáy mắt.