Đạo Lữ Đã Chết Lịch Kiếp Trở Về Tính Kế Ta

Chương 5: Không khỏe là giả, bị đánh đập mới là thật!

Vậy chứng tỏ Cố Duy thích nguyên chủ nhưng y lại không thể đáp lại tình cảm này.

Theo như y biết, năm nay Cố Duy mới tròn mười chín, còn nhỏ hơn y mười tuổi. Cái tuổi này ở thế giới của y thì chỉ là đứa nhóc mới lên đại học mà thôi, nếu như y có ý xấu với Cố Duy thì chẳng phải là không bằng cầm thú hay sao? Huống hồ y cũng không thể lợi dụng điểm này, vậy nên tốt nhất là Cố Duy đừng thích y…

Tống Diễn thở dài.

Lúc đang khó xử, ánh mắt Tống Diễn lướt qua thứ gì đó làm y khẽ giật mình. Lúc này y mới phát hiện trên bạt áo của Cố Duy có từng mảng lớn đỏ sậm, làm nhòe hình thuê trên hỉ phục.

Đây rõ ràng là vết máu đã khô, chỉ vì trong tầm mắt đều là màu đỏ, cũng không dễ thấy, mà lúc nãy suy nghĩ của mình còn loạn cả lên nên y mới chưa từng phát hiện.

Vẻ mặt Tống Diễn trở nên nghiêm túc.

Ai cũng biết sức khỏe của Cố Duy không tốt và rất ít khi đi ra ngoài, bởi vì bệnh nên bái đường còn cần có người đỡ. Nguyên chủ cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ một lòng vui vẻ cưới mỹ nhân về, nhưng… Nguyên chủ lại quên lần trước khi thấy Cố Duy, rõ ràng hắn vẫn đứng được.

Trong lòng Tống Diễn hơi trầm xuống, y vươn tay cẩn thận xốc vạt áo của Cố Duy lên.

Hỉ phục nặng nề bị kéo lên lộ ra đôi chân bên trong, giờ phút này nó đã bị máu nhuộm đỏ không nhìn ra được hình dạng trước kia, từ đầu gối xuống dưới vặn vẹo không bình thường…

Thế này thì sao gọi là bệnh nặng, rõ ràng là bị đánh!

Trong lòng Tống Diễn bỗng cảm thấy tức giận, không chỉ đối với nguyên chủ mà còn đối với Cố gia.

Nguyên chủ là một thằng ngốc háo sắc, ngay cả vết thương rõ ràng như vậy mà cũng không nhìn ra, còn bị người ta xoay mòng mòng, còn làm ra chuyện khốn nạn cỡ này.

Càng quá đáng hơn là Cố gia, người ta nói Cố đại thiếu gia vì trời sinh yếu bệnh nên mới không ra ngoài, bây giờ xem ra chỉ sợ không khỏe là giả, bị đánh đập mới là thật! Hôm nay Cố Duy có thể bị đánh gãy chân đưa lên giường của người khác làm nam thê của một tên ăn chơi, ngày xưa không biết hắn đã trải qua những gì ở Cố gia.

Cũng chưa đầy hai mươi tuổi mà lại phải chịu nỗi khổ này, thật đáng thương.

Tống Diễn hít sâu một hơi, nhẹ nhàng thả vạt áo xuống nhưng không đắp lên vết thương để tránh Cố Duy bị đau thêm, sau đó y đứng dậy đi gọi đại phu nhưng vừa định đứng dậy, bàn tay bỗng bị một bàn tay lạnh buốt nắm lấy.

Tống Diễn cúi đầu xuống nhìn.

Ngón tay Cố Duy thon dài tái nhợt, khớp xương rõ ràng, hắn đang dùng sức siết lấy tay y, mà người vừa rồi hãy còn mê mang không biết đã mở mắt ra từ lúc nào.

Đây là một đôi mắt như thế nào nhỉ…

Đen nhánh u ám không có chút ánh sáng, không cẩn thận nhìn vào sẽ có cảm giác mình đang ở một vùng đất hoang vắng không một ngọn cỏ, khiến tim người ta đập nhanh, đến tận xương cũng toát ra sự lạnh lẽo.

Rõ ràng hắn có một gương mặt khiến người ta say mê nhưng dường như không thận thì đến hài cốt cũng không còn.

Cho dù bây giờ đối phương đang yếu ớt nằm trên giường nhưng vẫn có thể khiến người ta cảm nhận được nguy hiểm, nhưng mà… Đối phương chỉ là một hài tử đang bị thương, có gì mà nguy hiểm cơ chứ?

Có lẽ do y suy nghĩ nhiều rồi.

Dù sao thì ai đã trải qua chuyện này, chắc cũng không vui vẻ gì đâu nhỉ? Cố Duy thế này là rất bình thường.

Tống Diễn lấy lại tinh thần, y cụp mắt xuống, giọng điệu chậm rãi nhẹ nhàng: "Đừng lo lắng, ta chỉ đi tìm đại phu cho ngươi thôi.”

Y có thể hiểu được vì sao Cố Duy lo lắng đề phòng.

Xét theo sự vô lý của nguyên chủ, nếu thật sự liều mạng làm ra chuyện dâʍ đãиɠ kia cũng không phải là không được…

Tống Diễn cố hết sức làm nét mặt chân thành, để hắn biết mình sẽ không làm gì hắn.