Nữ Chính Và Nữ Phụ Độc Ác Khi Nào Mới He Đây

Chương 16: Chín năm sau

Cuộc sống cứ như thế thắm thoát đã chín năm trôi qua, Bạch Thiên Thanh từ cô nhóc năm tuổi nay đã mười bốn tuổi càng lớn nhan sắc của cô càng tăng ở trường rất được mọi người yêu quý vì vừa xinh đẹp lại còn thông minh, không chỉ nam mà nữ cũng rất thích cô nhưng cũng có một số là ghen tị hay nói xấu cô mà mỗi lần như vậy Hạ Vũ đều nghe thấy, tất nhiên có cả Hạ Vũ là một trong những đứa đầu sỏ của những câu chuyện nói xấu đó.

Khác với nữ chính Bạch Thiên Thanh Hạ Vũ trái ngược lại cô được biết đến như kẻ xấu hay kiếm chuyện với Bạch Thiên Thanh, trong lớp học thì chỉ lo ngủ không ngủ thì là cúp tiết đi chơi nét, thỉnh thoảng còn dính dáng đến vài vụ đánh nhau nhưng sau đó cô lại biến mình thành nạn nhân nên nhà trường không biết về việc cô là kẻ đầu sỏ.

Còn về An Đồng tất nhiên cô cũng đi học bởi nhìn bề ngoài thì chắc ai cũng nghĩ cô là một người phụ nữ hai mươi mấy cả nhưng thật ra là gần ba chục rồi, tuy nhiên do cô muốn trải nghiệm thời thanh xuân nên cô cũng nhập học vào cùng trường cùng lớp với Hạ Vũ luôn. Tất nhiên cô cũng là đồng phạm của Hạ Vũ!

Trên sân thượng Hạ Vũ đứng cạnh hàng rào cô có vẻ bực bội: "Đ**** tự nhiên cái bị đồn là kẻ bắt nạt nữ chính"

An Đồng ngồi bên cạnh đang ăn kem: "Khó chịu thì làm gì được ai biểu trong tiểu thuyết đã như vậy rồi, dù cậu không làm gì thì vẫn bị thôi còn kèm theo thái độ chán ghét người ta thì ai mà không hiểu lầm với lại mỗi lần gặp cậu bé Thanh luôn né tránh nên người ta nghĩ cậu bắt nạt đó"

Hạ Vũ nhíu mày thở dài: "Nhưng tôi có làm gì đâu chứ, nó bị sao thế không biết" An Đồng nhìn Hạ Vũ: "Cậu thật sự không biết à?" Hạ Vũ lắc đầu An Đồng chề môi thở dài rồi lại thì thào một mình: "Nói ngu thì lại giãy đành đạch lên"

Hạ Vũ quay qua nhìn cô: "Mới nói gì đó, nhỏ kia?" An Đồng liền lãng qua chuyện khác: "Không có gì, ăn kem đi kìa để tan hết"

Hạ Vũ ngước nhìn bầu trời trong xanh nói: "Này hôm nay trời đẹp nhỉ...." An Đồng nhìn lên trời: "Bình thường mà?" Quay qua thấy Hạ Vũ nhíu mày lại cô hỏi: "Sao thế?"

Hạ Vũ thật lâu mới trả lời: "Giá như cứ bình yên thế này mãi thì tốt rồi" Đang muốn hỏi Hạ Vũ sao đột nhiên lại nói như thế thì trống đánh vào học: " Mau vào lớp thôi, hôm nay không cúp được đâu tiết đầu là tiết của ông thầy đầu hói đó"

Đầu hói là tên mà học sinh trong trường gọi thầy dạy toán ông ta nổi tiếng khó nhất trường tới tiết của ông ta không ai dám cúp cả.

Hạ Vũ vẫn ngồi đó ngước mặt lên trời: "Hôm nay tôi cúp" nói xong liền đứng dậy leo qua hàng rào nhảy xuống đây cũng không phải lần đầu trong chín năm qua cô và An Đồng đã tập luyện rất nhiều để chuẩn bị cho tương lai sắp tới đây, An Đồng thấy vậy liền chạy riết về lớp.

Vào lớp thấy thầy giáo vẫn chưa tới cô thở phảo nhẹ nhõm lại chỗ ngồi xuống: "Hên quá, ổng chưa vô" Bạch Thiên Thanh không thấy Hạ Vũ đi vào cũng cô thì hỏi: "Chị Hạ Vũ đâu rồi?"

An Đồng nhớ tới lúc ở trên sân thượng liền cười cười nói: "Thì cúp học đi net nữa rồi chứ đâu, mà nhóc đừng lo không sao đâu" nói thì nói vậy nhưng trong lòng cô lại không nghĩ thế biểu cảm của Hạ Vũ hôm nay cứ khác khác thế nào ấy.

Suy nghĩ một hồi cô nghĩ chắc là hôm nay chán đời nên mới vậy, để về nhà hỏi là biết ngay thôi giờ làm sao sống sót qua tiết của ông thầy đầu hói khó khăn kia mới quan trọng.

Bên phía Hạ Vũ cô đi vào một con hẻm trong đó có một căn nhà làm bằng gỗ cũng không lớn lắm, ngồi trước cửa nhà là một chàng trai hai mươi năm tuổi hai mắt anh ta được quấn miếng vải màu trắng là một người mù.

Tuy vậy anh ta vẫn biết có người đi tới Hạ Vũ ngồi xuống bên cạnh anh ta cười nói: "Hôm nay lại cúp học nữa à" Hạ Vũ ngước mặt lên trời thở dài: "Chán, với lại đây đâu phải lần đầu tiên tôi cúp chứ".

Hạ Vũ lại nhìn về phía người bên cạnh anh ta tên Lăng Tầm là một trong những người cô vô tình quen trong chín năm qua.

Hắn luôn miệng nói mình mù nhưng Hạ Vũ lại không tin hắn mù bởi trong nguyên tác cũng không có nói hắn có vấn đề về thị lực hay bị mù gì cả chỉ là có một số nguyên do khiến hắn giả mù thôi.

Nhân vật Lăng Tầm này cũng khá bị ẩn trong nguyên tác có những cái hố mà tác giả đào mà không lắp về nhân vật này, tác giả không nói thì cô tự tìm thôi.

Hạ Vũ nói với Lăng Tầm: "Chơi ván game với tôi đi" Lăng Tầm vẫn giữ nụ cười trên môi: "Có ai lại rủ người mù chơi game đâu chứ" Hạ Vũ nhíu mày vẫn là câu nói đó: "Tôi không tin anh bị mù đâu, trừ khi anh chứng minh mình thật sự bị mù".

Lăng Tầm thở dài: "Kêu người mù chứng minh mình bị mù, Hạ Vũ cô cũng thật là.....đừng có ngày nào cũng tới đây tìm tôi như thế.

Bộ cô không có gì cần làm à? Ở trường không cần học sao không muốn lên lớp à? Sao cô lại không tận hưởng tuổi thanh xuân đẹp đẽ này đi....

Nó chỉ có một lần trong đời thôi bỏ lỡ rồi sau này sẽ hối hận đó..."

Hạ Vũ chề môi: "Không chơi thì tôi chơi một mình, chẳng phải tôi đây tốt bụng muốn trò chuyện với anh hay sao? Có mấy ai rảnh rỗi mà tới nói chuyện với người như anh đâu"

Tuổi thanh xuân gì chứ, không lâu nữa chưa chắc gì đã có thể sống sót, thà rằng dành thời gian luyện tập còn hơn.

Hạ Vũ ở đó nói chuyện trên trời dưới đất với Lăng Tầm mục đích của cô là biết thêm về con người này mà thôi, nếu sau này có rắc rối gì có thể nhờ hắn cũng được dù sao con người hắn cũng không phải loại cặn bã không nói đạo lí.

Gần hai giờ Lăng Tầm đuổi cô về hắn nói hôm nay có khách tới nên không tiện để cô ở lại, nghe vậy Hạ Vũ cũng không nán lại nữa.

Cô thấy giờ vẫn còn sớm về nhà bây giờ thì không có gì làm, Hạ Vũ quyết định đi dạo ven hồ. Làn gió nhè nhẹ thổi qua làm tóc cô bay phất phới trong làn gió.

Hạ Vũ đứng nhìn khung cảnh toàn màu xanh dương của nước và bầu trời mà không khỏi cảm thấy đẹp đẽ.

Cô đi dạo ven bờ hồ rất lâu cho tới khi mặt trời sắp lặn xuống mới đi về, Hạ Vũ nghé ngang qua tiệm trái cây mua một ít cam về.

Trên đường về Hạ Vũ đang nói chuyện với Tiểu Mãn thì đột nhiên đυ.ng trúng một người cô lập xin lỗi đối phương, tên kia chỉ liếc cô một cái rồi chạy đi.

Hạ Vũ nhíu mày nhìn theo bóng dáng hắn: "Tên đó bị làm sao vậy? Chạy nhanh như vậy ăn cướp sao?" Đột nhiên Tiểu Mãn hỏi cô: "Kí chủ cô có ngửi thấy mùi gì phát ra từ tên lúc nãy không?"

Hạ Vũ lắc đầu hỏi nó: "Sao, mày ngửi thấy gì à?" Tiểu Mãn nghi hoặc nói: "Không biết nó là mùi gì nữa, nói chung là rất khó ngửi" Hạ Vũ vừa đi vừa nói: "Nếu có thì lúc hắn đυ.ng trúng tao đã ngửi thấy rồi, có thể mày ngửi nhầm thôi".

Tiểu Mãn cũng thôi không nói nữa: "Chắc là vậy...."