Một Khắc Rung Động, Cả Đời Vấn Vương

Chương 11: Chạm đến giới hạn

Tuy hiện giờ Tiêu Trọng Triết không hiểu tại sao cô lại gấp gáp như vậy, nhưng theo anh đoán thì nó liên quan tới cha mẹ của cô, nếu đã như vậy thì anh cũng nhanh chóng đưa cô đi. Lúc này Vũ Tiệp Dao và Trình Lưu Ly thấy cũng có hơi lo lắng nên đã xin đi theo, ba người còn lại thấy thế cũng gấp rút đi cùng.

Đến bệnh viện là Chân Nam Nam đã lao xuống xe rồi chạy thẳng đến phòng cấp cứu, lúc này Cao Nam Thi cũng đỡ lấy cô, còn nói:

- Nam Nam, chuyện phẫu thuật của cô không thể trì hoãn nữa, hay là tớ đi mượn mấy người bạn nha?

- Không cần, tớ... Tớ có tiền rồi... Thi Thi, phẫu thuật đi... Phẫu thuật cho mẹ tớ đi.

Hiển nhiên sau đó Cao Nam Thi cũng không truy hỏi nguồn gốc của số tiền, trước tiên phải cứu mẹ của cô đã, còn sau đó mọi chuyện sẽ tính sau. Nhưng tới khi Cao Nam Thi quay lại thì đã nhìn thấy một nhóm người xa lạ đang đứng ở bên cạnh Chân Nam Nam, cô ấy bước đến nhìn bạn thân của mình, nói:

- Nam Nam... Vì tình trạng của mẹ cậu đã lâu, hơn nữa còn gặp phải sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ bên ngoài, nên tỉ lệ thành công của cuộc phẫu thuật cùng lắm là 10% thôi, cậu...

- 10%... 10% thì 10%, Thi Thi... Mẹ tớ trông cậy vào cậu.

Cao Nam Thi nhìn cô, sau đó chỉ biết thở dài rồi đi vào bên trong phòng phẫu thuật, quả thật là số của Chân Nam Nam quá đỗi đáng thương, cũng không biết ông Trời bị làm sao nữa, cứ thích đày đọa người lương thiện thôi.

Lúc này Tiêu Trọng Triết cũng đỡ cô ngồi xuống, cũng liên tục động viên an ủi, nhưng Chân Nam Nam bây giờ đến khóc cũng không dám khóc... Vừa rồi Cao Nam Thi có nói mẹ cô bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhưng ai lại dám đến bệnh viện rồi kí©ɧ ŧɧí©ɧ mẹ cô chứ?

Dừng một chút, à đúng rồi... Còn một kẻ không biết điều ở đây nữa mà, sao cô lại quên mất nhỉ?

Hồ Xảo - chị họ của cô, là con gái của anh trai của mẹ cô, từ khi gia đình cô xảy ra sự cố thì nhà đó đã lâu rồi không liên lạc, cách đây mấy tháng thì cha của Hồ Xảo - Hồ Kim Tín đã âm thầm liên lạc với mẹ cô, vì theo di chúc mà ông bà ngoại để lại thì mẹ cô cũng có một phần nhỏ.

Nhưng người cậu đó của cô vì tiền mà đã nói kích mẹ cô, đương nhiên là vì để mẹ cô cùng nhà họ Hồ cắt đứt quan hệ, sau đó họ sẽ đơn phương độc chiếm tài sản.

Nghĩ tới nghĩ lui thì ở cái đất Đế Đô này cũng chỉ Hồ Kim Tín và Hồ Xảo là có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ mẹ thôi.

Hai tay của Chân Nam Nam siết chặt, ánh mắt đằng đằng sát khí, đợi sau khi cuộc phẫu thuật của mẹ kết thúc thì cô sẽ tìm họ tính sổ, những kẻ lòng lang dạ thú như vậy không nên sống trên đời này nữa!

Vũ Tiệp Dao nhìn cô, lúc này cô ấy muốn nói gì đó nhưng đã bị Dương Long Phi kéo một nhóm ra ngoài, để lại không gian riêng cho đôi bạn trẻ.

Dương Thư Mẫn nhìn anh trai, sau đó lại nhìn vào bên trong, nói:

- Ánh mắt của chị dâu vừa rồi đáng sợ quá.

- Bị đả kích lớn như vậy, cho dù có dịu dàng tới đâu cũng phải hắc hóa thôi.

Vũ Tiệp Dao lúc này liền nhìn sang Dương Long Phi, nói:

- Anh Long Phi, anh có thể giúp em điều tra xem ai đã đến phòng của mẹ chị dâu không? Trước khi chị dâu làm điều dại dột gì đó, em muốn xem trước là kẻ nào lớn gan như vậy.

Dương Long Phi cũng gật đầu, ngay sau đó cậu ta ở trong xe đã bắt đầu hành động vào camera của bệnh viện, rất nhanh đã tra được một người, nhưng vì cô ta đã che chắn kĩ lưỡng nên thật sự không biết người đó là ai, cuộc điều tra đột ngột rơi vào bế tắc.

Đột nhiên lúc này Yến Dụ Văn lại nhìn thấy một bóng người lấp ló ở gần phòng cấp cứu, cậu ta nhìn vào quần áo của cô ta, rồi lại nhìn xuống hình ảnh trên camera, lại chỉ tay nói:

- Có phải cô ta không?

Bốn người kia nghe thấy cũng cúi đầu xác nhận lại, quả nhiên là cô ta!

Ngay lúc đó Vũ Tiệp Dao và Dương Thư Mẫn đã nhanh chóng lao xuống xe rồi bắt giữ kẻ tình nghi, mặc kệ cho cô ta hung hăng vùng vẫy.

Đưa đến trước mặt của Chân Nam Nam cũng khiến cho cô ngạc nhiên, nhưng Trình Lưu Ly lại trực tiếp cởi bỏ khẩu trang và kính râm xuống, nói:

- Tôi xem là kẻ nào lén lén lút lút theo dõi vậy!

Bị lộ tẩy gương mặt thật, Hồ Xảo cũng không cần diễn nữa, cô ta hất tay của Dương Thư Mẫn và Vũ Tiệp Dao ra, rồi lại nhìn Chân Nam Nam, cười khẩy nói:

- Em họ, lâu quá không gặp, không ngờ vừa gặp thì mẹ mày đã chết rồi.

- Hồ Xảo, chị ăn nói cho cẩn thận.

- Cẩn thận gì chứ? Loại người như mày còn cần tao tôn trọng sao? Nhà mày đúng là biết sinh thật đó, một đứa con trai vô dụng, lại thêm một đứa con gái lẳиɠ ɭơ, nếu để cha mày biết... Có khi nào ông ta cũng đi theo mẹ mày không?

- Hồ Xảo! Tôi sẽ gϊếŧ chị!