Một Khắc Rung Động, Cả Đời Vấn Vương

Chương 10: Giúp em trút bớt gánh nặng

Vũ Tiệp Dao nghe qua còn định phản bác, nhưng trường hợp đó cũng không thể ngoại trừ. Chính cô ấy cũng thấy Chân Nam Nam rất kì lạ, so với lúc trước cũng thay đổi rất nhiều, đặc biệt là càng ngày càng xa cách với Tiêu Trọng Triết.

Nếu thật sự là thích thì khi ông anh trai khó gần đó biết chắc sẽ thích lắm đây.

Tiêu Trọng Triết sau khi đưa váy cho cô rồi cũng ra ngoài ngồi chờ, hiển nhiên anh cũng đã nhìn Dương Long Phi, nói:

- Cha mẹ của cô ấy đang ở bệnh viện nào?

- Hình như là bệnh viện trung tâm Đế Đô, nhưng cậu yên tâm đi, Nam Nam nhà cậu có một cô bạn bác sĩ ở bệnh viện đó, tiền viện phí của cha mẹ đều được tính vào phúc lợi của cô bạn đó.

- Sắp xếp bác sĩ tốt nhất đưa đến đó kiểm tra cho hai bác. Hơn nữa...

Đến đây Tiêu Trọng Triết lại nhíu mày, hoàn toàn đổ hết giấm trong thùng ra rồi, anh nói:

- Nam Nam không phải cái tên mà cậu có thể gọi.

Dương Long Phi chỉ tay vào mặt mình rồi lại chỉ tay về phía Tiêu Trọng Triết, nói không nên lời.

Lúc này Trình Lưu Ly mới nhìn anh, nói:

- Anh và chị dâu nói gì rồi?

- Không nói gì, hiện tại cô ấy là tình nhân của anh.

Tiêu Trọng Triết vừa dứt lời thì cả đám liền cười lớn, nhất là Dương Long Phi, cười đến mức không nhặt được mồm, sau đó lại nhìn anh, nói:

- Tiêu tổng là băng thanh ngọc khiết, nay lại có tình nhân bên ngoài? Để người khác biết thì trang nhất tuần này sẽ dành cho cậu đấy.

- Cô ấy có lòng tự trọng rất lớn, sẽ không vô duyên vô cớ nhận sự ưu ái của người khác. Đành phải để cô ấy ấm ức một chút, đợi sau khi bác gái khỏe lại thì nói sự thật cũng không muộn.

Mặc dù Vũ Tiệp Dao không hiểu tại sao ông anh trai này lại đi một đường vòng lớn như vậy? Chẳng phải chỉ cần đứng ở trước mặt rồi tỏ tình thôi sao? Làm chi mà cực vậy không biết nữa.

Lúc này Chân Nam Nam cũng đã thay xong chiếc váy mà Tiêu Trọng Triết đưa cho mình, cô đi ra ngoài cũng bị anh bắt ngồi xuống ở bên cạnh.

Đến đâu Dương Thư Mẫn mới chú ý kĩ, tuy rằng cô gái này không phải quốc sắc thiên hương, nghiêng nước nghiêng thành hay đáng yêu ngọt ngào, nhưng phải công nhận rằng Chân Nam Nam có một nét đẹp khiến người ta khó mà bỏ qua được.

Vũ Tiệp Dao thì khỏi phải nói, lập tức tán thưởng cô.

- Chị dâu, chiếc váy này hợp với chị thật đó.

- Cái này là của cậu hả? Xin lỗi Dao Dao, đợi tớ giặt xong sẽ trả lại cho cậu.

- Không cần, không cần, vốn dĩ nó là quà cho chị mà, cứ giữ lấy đi.

Đến đây Tiêu Trọng Triết cũng nhìn cô, sau đó cởϊ áσ khoác của mình khoác vào cho cô, nói:

- Đây là Dương Long Phi, em gái của cậu ta Dương Thư Mẫn, còn kia là Yến Dụ Văn, đều là bạn của tôi.

Chân Nam Nam cũng chỉ biết gật đầu rồi không nói gì nữa, đúng lúc cô đang không biết nên làm gì tiếp theo thì Dương Thư Mẫn lại nhìn cô, nói:

- Chị dâu, nghe nói anh trai của chị đang ở khu huấn luyện hả? Là ở khu nào vậy?

- À... Khu 1, tiểu đội 158, Đế Đô.

- Trùng hợp quá, anh hai của em cũng là người của khu 1 Đế Đô, chỉ khác tiểu đội thôi. Để em nhờ anh ấy cho giấy phép chị đến thăm anh trai chị nha, anh trai chị tên gì?

- Chân... Chân Dực Nhiên... Nhưng... Có thể đến thăm sao?

Dương Thư Mẫn còn chưa kịp nói gì thì Tiêu Trọng Triết đã nắm tay cô, lại nhỏ giọng nói:

- Có thể, nhưng cũng không cần làm phiền Thư Mẫn đâu, anh có thể đưa em đến đó mà.

Mặc dù Chân Nam Nam biết quyền uy của Tiêu gia ở chỗ này rất lớn, người ta còn nói mà phía Đông Cố đại, phía Tây Nam thành. Nhưng nói sao đi nữa thì chuyện này cũng sẽ liên quan tới vấn đề quân sự, cô không muốn vì cô và anh trai mà mọi người bị liên lụy.

Tuy cô rất lo cho anh trai, nhưng cô vẫn không muốn làm phiền người khác.

Nhìn gương mặt của cô thì Dương Long Phi lại nói:

- Đừng lo, Dương gia ở Vạn thành cũng là hậu duệ của cựu Tống thống, hơn nữa có Tiêu đại tổng tài ở đây, mấy người trong quân đội sẽ không làm khó cô.

- Cảm ơn... Cảm ơn rất nhiều.

Vốn dĩ chuyện của Chân Dực Nhiên coi như đã quyết định xong, cô cuối cùng cũng có thể an tâm thở phào rồi, chỉ cần anh trai không sao thì gánh nặng của cô cũng xem như là được gỡ bỏ một ít.

Nhưng còn chưa để cô thảnh thơi bao lâu thì Cao Nam Thi đã gọi điện thoại đến, không biết vì sao nhưng tim cô đập nhanh quá... Cô... Cô sợ có chuyện gì đó không may...

- Thi Thi, có chuyện gì vậy?

- [Nam Nam, cậu mau đến bệnh viện ngay đi, cô Hạnh Ni đột nhiên nguy kịch rồi, cần phải phẫu thuật gấp, hoặc là...]

Còn chưa đợi Cao Nam Thi nói hết thì điện thoại trên tay cô cũng rơi xuống rồi, anh lúc này có hơi lo lắng, nói:

- Có chuyện gì vậy?

- Bệnh viện... Tôi cần tới bệnh viện... Cầu xin anh... Cầu xin anh giúp tôi...