Ma Búp Bê

Chương 3: Quá khứ ám ảnh

Ma Búp Bê – Tác Giả Trường Lê.

Chap 3 : Quá Khứ Ám Ảnh.

“ Hí…hí…hí..” …

“ Nhìn…thấy…rồi..nhé..”

“ Hí…hí..hí.”

Giật mình Hà nổi gai ốc khi đột nhiên cô nghe thấy tiếng cười phát ra ngay phía sau lưng mình. Đặt vội cái điện thoại về chỗ cũ, Hà quay lại nhìn nhưng không thấy gì cả. Lúc này Trinh cũng đang đi từ trên tầng xuống. Thấy Hà nhìn ngơ ngác Trinh hỏi :

— Này, mày làm sao đấy..!? Nhìn ngó cái gì mà bần thần thế..!?

Hà thấy hơi sợ sợ, bởi từ khi nhìn thấy cái lọ thuỷ tinh đựng kumanthong là Hà thấy ngôi nhà này có gì đó không ổn rồi. Không dám nói thật, Hà đáp :

— Ơ..ơ…không, không có gì…Tại nhà trang trí đẹp quá nên tao ngắm đi ngắm lại ấy mà. À mà quên, tao có việc phải đi bây giờ, lúc khác nói chuyện nhé.

Trinh nói với bạn :

— Kìa, sao về sớm thế, còn đang tính rủ mày đi ăn trưa nè. Bạn bè thân lâu năm mới gặp, chưa gì đã về…Chán chết…

Hà biện lý do :

— Ừ thì cũng tính thế, nhưng nãy có người nhà gọi. Cũng khổ về được chục ngày mày thấy đấy toàn gặp bạn bè. Có ngó qua họ hàng được tí nào đâu. Người lớn cổ hủ họ lại trách. Thôi, tao về đây…

Trinh tiễn bạn ra cửa rồi nói tiếp :

— Còn chuyện ban nãy là tao nói thật đấy, người khác có cho tiền hỏi chỗ tao cũng không hé răng đâu. Chỉ có mày là bạn thân nên tao mới chia sẻ. Giờ mày cũng có điều kiện, thỉnh một bé về cũng có cái hay. Có gì cứ alo cho tao nhé. Thôi, mày không ở đây chắc tao cũng chạy qua shop quần áo xem nhân viên làm ăn thế nào đã. Buồn thế chứ, lâu lắm chẳng biết nói chuyện cùng ai.

Hà ậm ờ, lúc cúi xuống đi đôi giày, bất giác Hà nhìn thấy bóng một đứa trẻ con đang ôm chân của Trinh. Đứa bé có nước da đen sạm, đôi mắt trắng ởn, cái miệng cười đỏ lòm đang nhìn Hà rồi vẫy vẫy tay chào. Sợ quá Hà giật lùi người lại suýt ngã ngửa ra đất. Nhưng rồi nhìn lại Hà chỉ thấy Trinh đang đứng đó một mình.

Trinh định lại đỡ bạn thì Hà vội xua tay :

— Không, không sao…Chắc tại cúi xuống đứng lên thành ra tao bị hoa mắt, hơi choáng chút đó mà.

Dứt lời, Hà mở cửa bước ra ngay bên ngoài. Ở trong Trinh tự hỏi :

— Quái nhỉ, sao nó vội cứ như ma đuổi thế.

Quay lại trên tầng 2, mở cửa bước vào phòng thờ Kumanthong, trên bàn nơi đặt Kuman, trước mặt cái lọ nhỏ bên trong có cái xác khô hình thai nhi được dát vàng lá là lon nước ngọt có cắm ống mυ'ŧ. Chẳng hiểu có ai đang mυ'ŧ hay không mà nước ngọt từ trong lon cứ tự động theo đường ống mυ'ŧ chảy xuống cái cốc đặt bên cạnh. Từ đó đến giờ cái cốc đã có ⅓ lượng nước ngọt từ trong lon chảy vào.

Trinh mừng rỡ cười lớn :

— Hi hi hi, hôm nay bé Na của mẹ ăn ngon thế….Để mẹ bóc thêm bánh cho Na nhé, lát mẹ đi về sẽ mua thêm đồ chơi, bánh kẹo, nước ngọt cho Na. Na ăn nhiều, Na khoẻ mạnh Na giúp cho mẹ ngày càng kiếm được nhiều tiền để nuôi Na, Na nhé…hi hi hi.

Trinh bóc thêm bánh kẹo để trước mặt cái lọ đựng con búp bê vàng óng. Sau khi làm xong, Trinh từ từ bước ra khỏi phòng. Cánh cửa lại được đóng kín lại, trong phòng lúc này lửa trên hai ngọn nến đang cháy khẽ đung đưa theo nhịp mặc dù phòng không có gió.

Đi xuống bên dưới, bây giờ chuẩn bị ra ngoài Trinh mới chú ý đến điện thoại. Thấy tin nhắn của Quân, Trinh mừng rỡ mở ra đọc. Trinh nhắn lại :

“ Vâng, vậy lúc nào rảnh mình đi ăn anh nhé.”

Cầm điện thoại trên tay, một lúc sau vẫn không thấy Quân trả lời. Trinh bần thần tự nhủ :

“ Cũng đã 6 tháng sau đám tang, vậy mà với mình anh ấy chẳng có thái độ gì cả. Lâu nay vẫn anh ta chỉ coi mình như một người bạn không hơn không kém. Mình thua gì cái Nhi cơ chứ, chẳng qua nó gặp anh ấy trước mà thôi. Tại sao, tại sao nó chết rồi mà anh Quân vẫn không để ý đến mình…? Tại sao..!? “

“ Ước gì…ước gì anh ấy là chồng của mình .”

Ngay lập tức Trinh cảm thấy vừa có một thứ gì đó khẽ chạm vào má mình. Cảm nhận rất rõ nhưng thứ đó đã biến mất không còn thấy nữa.

Nhìn đồng hồ đã quá trưa, Trinh lấy túi xách rồi lên đường đến shop quần áo mới mở. Shop này Trinh cũng mới khai trương cách đây 3 tháng. Không phải vì công việc không tốt, mà là do Trinh muốn tự buôn bán, tự làm chủ. Lợi dụng ngoại hình bắt mắt, ưa nhìn, phong cách phối đồ hiện đại hoặc có thể là nhờ Kuman mà dù mới mở shop được ba tháng nhưng hàng ở chỗ Trinh bán rất chạy. Mẫu mã nào cũng được ưa chuộng. Tiền Trinh kiếm được từ việc buôn bán còn nhiều gấp mấy lần tiền lương đi làm thư ký. Thời gian lại thoải mái, tự do….Sau khi Shop đi vào hoạt động trơn tru Trinh đã thuê người làm và quản lý. Mỗi ngày Trinh chỉ ghé qua một chút kiểm tra. Thời gian rảnh Trinh đi chơi, đi làm đẹp, chăm sóc da tại những spa lớn.

Cuộc sống đối với một người trẻ như cô là khá thành công trong mắt bạn bè, các bạn trẻ là khách hàng khi ghé qua shop. Tất cả những thuận lợi đó đều bắt nguồn từ chuyến đi Thái Lan trở về của Trinh. Nghĩ lại chuyến đi đầy kỳ bí, nguy hiểm ấy cho đến tận hôm nay Trinh vẫn còn rùng mình. Thi thoảng trong giấc mơ, Trinh đã phải bật dậy bởi khuôn mặt của ông thầy phù thuỷ người Thái quá đáng sợ.

Đóng cửa nhà lại, Trinh rời đi. Khi mà Trinh vừa đi khỏi ở bên trong nhà vang lên một giọng nói ma mị :

“ Biết…rồi…nhé…”

“ Chồng…chồng…của….mẹ..”

“ Hí…hí…hi…hi…hi…”

Tối đó khi trở về nhà Trinh vui mừng hét lớn, bởi lô hàng mới nhập về được ba ngày đã bán sạch. Hơn nữa khách sỉ, khách lẻ còn đặt cọc trước để lấy hàng. Việc làm ăn quá thuận lợi, gần đó cũng có rất nhiều shop kinh doanh quần áo, thời trang nhưng chẳng hiểu sao tất cả lại chỉ ghé qua shop của Trinh.

Càng như thế Trinh càng tin vận may này chính là do Kumanthong đem lại. Trên tay Trinh là đủ các loại bánh kẹo, đồ chơi mới….Bây giờ mới là 8h tối, 12h trưa và 12h đêm mới là giờ cho bé Na ( tên gọi Kuman của Trinh ) ăn. Trinh muốn vào giờ đó mới thưởng cho bé bánh kẹo cùng đồ chơi.

Tiền kiếm được nhiều, công việc thuận lợi, đã có nhà cao cửa rộng….Tuy nhiên Trinh vẫn chờ đợi một điều gì đó. Suốt từ lúc trưa tới bây giờ, Quân vẫn không nhắn lại cho cô. Điều này khiến cho Trinh ấm ức.

******

Tại nhà Quân lúc này không khí cũng ảm đạm vô cùng. Sau cái chết của Nhi, mẹ con bà Tâm ít khi nói chuyện. Ai cũng có nỗi khổ riêng, với Quân chỉ trong một thời gian ngắn mà mọi thứ sụp đổ. Anh mất con rồi mất luôn cả cô vợ hết lòng yêu thương. Còn bà Tâm, một lòng hướng phật nhưng rồi đã chọn sai cách, bà Tâm cũng dằn vặt bởi chuyện mình đã gây ra khiến gia đình rơi vào cám cảnh đau thương. Từ sau cái chết của con dâu, bà Tâm bỏ niệm kinh phật, nhang khói trong nhà cũng thưa dần. Suốt ngày bà ủ rũ, bơ vơ đi ra đi vào như một cái xác không hồn. Bà không còn đi lên tầng 3 vào phòng thờ Phật Bà nữa, bởi quỳ trước tượng phật bà thấy mình tội nghiệt quá nhiều.

Ba hôm nay bà ốm đến ho khan cả cổ họng, Quân bước vào phòng chăm sóc mẹ, đặt bát cháo lên bàn Quân hỏi :

— Mẹ để con đưa đi khám, để thế này không ổn đâu.

Bà Tâm vừa ho vừa nhìn con thều thào :

— Mẹ không sao, trái gió trở trời bệnh người già. Mẹ cũng uống thuốc rồi. Đừng có lo…con cứ yên tầm mà đi làm đi.

Khẽ đút cho mẹ từng thìa cháo, Quân thấy mẹ gần đây càng lúc càng yếu dần. Ép đưa bà đi khám bà không chịu, mời bác sỹ về tận nhà cũng chỉ uống thuốc….Hai mẹ con đều hiểu bệnh mà họ mắc phải không phải do ngoại cảnh tác động, Nhi tuy đã chết, nhưng ám ảnh mà cô để lại ở ngôi nhà này vẫn còn.

11h tối, tại chùa Bồ Đề, tiếng mõ tụng kinh vẫn vang lên nơi điện chính :

“ Cóc…cóc…cóc…cóc..”

“ Cóc…cóc…cóc..cóc..”

— Bẩm thầy, giờ đã muộn, thầy nên đi nghỉ ngơi đi ạ.

Sư thầy trụ trì khẽ dừng tay niệm “ A di đà phật “, sau đó ông quay lại trả lời chú tiểu :

— Đêm nay trăng sáng, nhưng trên bầu trời sao lấp lánh vừa có một ngôi sao vụt tắt. Điều này khiến cho ta bứt rứt không yên. Mệnh trời khó cưỡng, nữ thí chủ đó lần này khó mà qua khỏi rồi…Thiện tai, thiện tai….

1 tuần sau bà Tâm chết…Chứng kiến người mẹ, cũng là người thân ruột thịt duy nhất của mình qua đời, Quân đã khóc đến cạn nước mắt…..Nhưng bi kịch của anh giờ mới chỉ bắt đầu.