Ma Búp Bê

Chương 2: Nghi vấn…?

Ma Búp Bê – Tác Giả Trường Lê.

Chap 2 : Nghi Vấn…!?

Rời khỏi căn phòng mà Hà vẫn còn nổi gai ốc. Nhắc đến Kumanthong có lẽ ít nhiều ai cũng từng nghe đến. Hà không phải ngoại lệ, xã hội phát triển, thông tin được cập nhật trên internet liên tục. Hai năm trở lại đây giới trẻ, những người làm ăn rất chuộng búp bê Kumanthong. Tuy nhiên cho đến hôm nay, tại nhà của Trinh thì Hà mới được tận mắt thấy… một con búp bê Kumanthong trông như thế nào.

Trinh rót nước cho Hà rồi khẽ bảo :

— Uống nước đi, sao mặt mày lại tái đi thế. Sợ à..!? Chắc lại đọc thấy những câu chuyện trên mạng kể về búp bê Kumanthong nên thấy sợ phải không.!?

Hà ấp úng đáp :

— Ừ thì đúng là vậy thật, nhưng khi nãy ở trong phòng tao cứ thấy rờn rợn. Nhất là khi nhìn vào con búp bê đó.

Trinh ồ lên một tiếng, Trinh nói :

— Thôi chết, tao quên mất…Lẽ ra trước khi mày vào là tao phải gặp bé trước, giới thiệu về mày là bạn đến đây chơi, có ý muốn thăm bé….Như thế thì mới đúng, nhưng không sao đâu. Con của tao ngoan lắm, hiền lành, dễ thương, biết nghe lời. Do mày cảm giác vậy thôi.

Hà bắt đầu tò mò, đúng như Trinh nói, những câu chuyện xoay quanh Kumanthong lên mạng tìm không thiếu. Nhưng quay đi quẩn lại chỉ là những bài viết chung chung không chi tiết. Tâm linh, ma quỷ từ xưa đến nay luôn có một sức hút kỳ lạ đối với con người. Mặc dù họ sợ nhưng vẫn muốn đi tìm hiểu nỗi sợ ấy rốt cuộc bắt nguồn từ đâu. Kỳ lạ thay những gì càng bí hiểm, càng mông lung vô định thì lại càng khiến cho con người mạo hiểm đi tìm kiếm.

Hà hỏi nhỏ :

— Mà ban nãy mày bảo kể cho tao chuyện gì..!?

Trinh trả lời :

— Chỗ bạn bè, lại thân thiết….Trước đây cho đến bây giờ thì tao chỉ coi mày với cái Nhi là bạn. Cái Nhi mệnh yểu chết sớm, lẽ ra chuyện này tao cũng muốn chia sẻ cho nó biết. Có lần tao định mở lời nhưng nó gạt đi, nó nói tao mê tín, tin ba cái chuyện đâu đâu. Con Nhi nó không tin cho nên mới phải trả giá đắt. Cái chết của nó không đơn giản là tự tử đâu…Nó bị hồn ma báo oán mà chết đấy. Mà này, mày có tin vào ma quỷ không..!?

Hà khẽ rùng mình sau câu hỏi của Trinh, nói không tin cũng không phải, nhưng nói tin thì lại chưa gặp bao giờ, Hà đáp :

— Chưa gặp nhưng tao nghĩ truyện tâm linh là có thật. Nhà tao có một bà dì, ngày bé thấy người nhà kể đêm bà ấy không dám ngủ. Ai hỏi cũng chỉ bảo có nhiều người đang chơi bên cạnh không ngủ được, ồn ào quá. Mà mày nói, nhà ngày ấy là nhà gạch nhỏ, có mấy anh chị em nằm chung một cái phản, ba người còn lại ngủ say như chết, mỗi mình bà ấy cứ lục đυ.c không ngủ. Đêm nào cũng vậy, bà ấy thức đến khi gà gáy canh đầu tiên thì mới bắt đầu nằm xuống. Ông bà tao ngày ấy sợ lắm, nhưng thấy con vẫn khoẻ mạnh nên lâu dần thành quen. Lớn lên anh chị em lấy vợ lấy chồng hết, chỉ một mình bà ấy ở vậy. Lạ một điều trong xóm nhà nào chuẩn bị có người chết là bà ấy biết trước 2-3 hôm. Đang ăn cơm mà bà ấy bảo : Ngày mai nhà ông Hào có đứa trẻ con chết đuối thì y rằng như vậy. Một lần ông bà tao không tin, nhưng đến mấy lần thì ai cũng dựng tóc gáy. Bả cứ như thần chết ấy…Nhưng đây cũng là chuyện tao nghe người trong họ kể lại thôi.

Trinh mỗi lần nghe đến chuyện tâm linh là y rằng chăm chú một cách lạ thường. Trinh vội hỏi :

— Thế bà ấy bây giờ thế nào..!?

Hà thở dài :

— Bà dì ấy chết lâu rồi, chết từ khi tao mới được đâu 2-3 tuổi. Nhưng mà mộ bà ấy được cả họ thờ cúng, thấy bảo là bà ấy như kiểu quan sai của diêm vương đầu thai. Do chưa trải qua hết kiếp luân hồi, ký ức khi qua cầu Nại Hà vẫn còn một chút nên khi sống có thể thấy trước được chuyện của m Giới. Người nhà tao nói thế nên lập miếu để thờ luôn. Nghe thôi mà cũng đã thấy sợ…

Trinh nói :

— Thật đấy, những người như vậy không gánh nổi vận mạng của mình nên thường bị bắt đi sớm. Thấy được trước cái chết của người khác, trò chuyện được với ma quỷ hay nhìn thấy linh hồn là có thật. Vậy cho nên mới có cô đồng áp vong, rồi người có Mắt m Dương, hay nói ngay như búp bê Kumanthong trong nhà này cũng vậy. Khoa học đâu có giải thích được.

Hà hỏi tiếp :

— Thế búp bê Kumanthong có đáng sợ như những gì mà thiên hạ đồn hay không..!?

Trinh cười phá lên :

— Đừng có nghe những lời đàm tiếu trên mạng. Vả lại để thỉnh được một bé Kumanthong thật sự về nhà không phải chuyện đơn giản. Tốn rất nhiều công sức cũng như tiền bạc. Thêm cái nữa, không phải thầy nào cũng có thể thỉnh được Kumanthong. Ngày nay người người, nhà nhà đem Kuman về thờ nhưng riết rồi chỉ là hùa theo số đông để bọn lừa đảo trục lợi. Một bé Kuman thật sự cần nhiều hơn thế..

Càng nghe nói Hà lại càng bị cuốn vào câu chuyện đầy ma mị này. Hà tiếp tục :

— Vậy con búp bê mà mày đang thờ kia là hàng thật à..!? Sao mày dám quả quyết như vậy..!?

Trinh mỉm cười, đôi mắt ánh lên long lanh, Trinh khẽ đáp :

— Bởi vì tao chính là minh chứng rõ ràng nhất về Kumanthong. Chỗ bạn bè nên tao không ngại chia sẻ, hơn nữa bé Kuman của tao biết phải làm gì. Mày nghĩ từ đâu mà tao có cơ ngơi, sự nghiệp lẫn tiền bạc như ngày hôm nay. Nếu cách đây 1 năm mày về nước có lẽ tao còn đang ước mong có một cuộc sống như mày, lấy chồng giàu, tuy già nhưng chẳng phải lo nghĩ tiền bạc, chỉ ăn chơi với tiêu. Tuy nhiên tất cả đã thay đổi khi tao gặp một anh chàng người Thái Lan, tao cũng đã tìm hiểu về Kumanthong rất lâu rồi. Đúng như ý trời, anh chàng đó lại xuất thân từ một vùng rừng núi và anh ta có nói, anh ta biết một thầy mo có thể giúp tao thỉnh Kuman. Tất nhiên cái giá không hề rẻ. Chính bản thân tao đã phải lặn lội nhiều ngày trong rừng để tìm được ông thầy đó. Kết quả là những thứ mà mày đang thấy đây.

Hà há hốc mồm kinh ngạc, đúng là như vậy. Khi gặp Trinh, Hà còn đang suy nghĩ không biết Trinh làm gì mà lại giàu có như vậy. Vì là bạn bè thân nên tính cách mỗi người Hà đều hiểu. Nhi đã chết nên Hà không dám nhắc đến, nhưng Trinh thì ngay từ ngày học đại học đã có tiếng đong trai, ngày đó Trinh đã cặp kè với đàn ông có vợ để được chu cấp, mua sắm những thứ đồ hiệu đắt tiền cho bằng bạn bằng bè. Dần dà học xong Hà lấy chồng ngoại quốc, Nhi thì bặt vô âm tín, còn Trinh vẫn tiếp tục “công việc” của mình. Thế nên khi thấy Trinh có được cơ ngơi như ngày hôm nay thì Hà nghĩ ngay dến chuyện Trinh làm gái chuyên cặp kè, đào mỏ.

Tuy vậy Hà vẫn có chút lấn cấn bởi dù có làm gái đi nữa thì cũng không bao giờ phất nhanh như vậy được. Nay Trinh nói đó là vì mình thờ Kuman, Hà bán tín bán nghi. Hà hỏi :

— Thật…thật chứ..!? Vậy con búp bê đó đã cho mày những gì..!?

Trinh cười rồi nói :

— Tất cả, tiền bạc, vận may….khi mày đã sở hữu một bé thì những gì mày mong muốn sẽ được thực hiện. Kể ra chắc không ai tin, nhưng trải nghiệm qua rồi mới thấy đó là sự thật.

“ Tiếng chuông đồng hồ quả lắc vang lên “

12h trưa, Trinh vội đứng dậy :

— Đến giờ cho con ăn rồi, mày ngồi đây đợi tao chút nhé. Lát xong tao kể tiếp, hi hi, theo tao mày cũng đang dư dả, nên rước một bé về. Lúc đó sẽ giải quyết được cái cảnh “chán” chồng bây giờ.

Hà im lặng không đáp, nhưng Hà nãy giờ vẫn đang suy nghĩ lời Trinh nói.

“ Những gì mày muốn sẽ được thực hiện.”

— Chẳng lẽ Kumanthong lại có sức mạnh lớn đến vậy sao..!?

“ Ting…Ting..”

Trinh vội lên trên tầng nên để điện thoại trên bàn, điện thoại Trinh vừa báo có tin nhắn. Còn đang nghi ngờ Trinh đào mỏ đại gia, Hà nhón tay với lấy cái điện thoại xem ai nhắn tin.

Số máy được lưu tên “ Anh Quân “ kèm theo bên cạnh có hình một trái tim màu đỏ.

Nội dung tin nhắn Hà đọc được như sau :

“ Anh xin lỗi, tối qua anh bận làm việc nên để chế độ im lặng. Để hôm nào anh mời em đi ăn để cảm ơn việc em đã giúp anh.”

“ Quân “ cái tên này nghe quen quen, hình như Hà đã được nghe ai nhắc đến rồi thì phải…..Nghĩ một lát Hà ồ lên :

— Quân, liệu có phải là chồng của cái Nhi không ta..!? Trời đất ơi…!!