Tuyết rơi rất nhiều, khi Mạnh Thanh Hòa về đến nhà, trên mặt đất đã tích tụ một lớp dày. Mỗi khi chân giẫm lên đều sẽ phát ra tiếng kêu răng rắc.
Trong sân, Mạnh Hổ và Mạnh Thanh Giang đang bận rộn chuyển từng bao kiều mạch vào phía tây phòng, thức ăn cho ngựa cũng phải dọn dẹp, hai người đã bận rộn cả ngày, người duy nhất nhàn rỗi trong nhà, chỉ có con ngựa già gặm cỏ trong chuồng.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Mạnh Hổ đặt túi trên vai xuống: "Chắc Thập Nhị Lang về rồi."
Mạnh Thanh Giang phủi tay, quay người mở cửa.
Một mảnh tuyết sáng nối với ánh lửa trong gian chính, khiến đường đi trở nên rõ ràng hơn.
"Tứ đường ca." Mạnh Thanh Hòa dậm chân giũ tuyết, cười cười: "Làm phiền ca rồi."
"Có gì mà phiền phức." Mạnh Thanh Giang kéo Mạnh Thanh Hòa vào sân, thấy tay hắn lạnh buốt, không biết đã đi ngoài trời bao lâu, Mạnh Thanh Giang nhíu mày: "Mau vào nhà, ta để dành cho đệ bánh nướng và canh nóng."
Trong gian chính đốt lò sưởi, vừa đóng cửa, ngăn cách với khí trời lạnh lẽo bên ngoài, tay chân Mạnh Thanh Hoà mới dần cảm thấy ấm áp.
Thấy sắc mặt Mạnh Thanh Hòa hơi tái, Mạnh Hổ lo lắng hỏi: "Thập Nhị Lang, vết thương trên người không sao chứ? Không phải đi bái kiến Phó Thiên Hộ ư, sao về muộn như vậy?"
"Không sao, đường ca không cần lo lắng." Mạnh Thanh Hòa lại phủi tuyết trên người, ngồi vào bàn, xoa xoa tay, lấy đơn thuốc Triệu đại phu đưa ra, cười hì hì nói: "Có vài việc phiền phức nên về trễ."
"Việc gì?"
"Không phải việc gì lớn." Mạnh Thanh Hòa giấu chuyện Cao Dương Quận vương triệu kiến. Có vài chuyện hắn biết là được, nói ra chỉ khiến không khí nặng nề, vô cớ khiến hai vị đường ca lo lắng: "Đệ có chuyện tốt muốn báo cho hai đường ca biết."
"Chuyện tốt?" Mạnh Thanh Giang bê từ trong bếp ra hai cái bát lớn, một bát là bánh kiều mạch xếp chồng, một bát là canh nóng hổi có váng dầu, lác đác vài điểm xanh biếc, tỏa ra mùi thơm nức mũi.
"Chẳng lẽ lại ban thưởng?"
"Không chỉ vậy." Mạnh Thanh Hòa nhận lấy bát lớn, uống ngụm canh nóng, không nếm được mùi vị gì, nhưng cả người lại ấm áp, sảng khoái hơn hẳn: "Báo cho hai vị đường ca, Phó Thiên Hộ đã thăng chức đệ làm Thử Bách Hộ, vẫn phụ trách canh giữ ngoài thành.”
Thử Bách Hộ? Mạnh Hổ há hốc mồm, Mạnh Thanh Giang suýt nữa ngã ngồi xuống đất.
Từ lúc rời khỏi Mạnh Gia thôn đến khi đóng đô ở biên giới phương Bắc, mới qua được bao lâu?
"Thập Nhị Lang, đệ nói thật sao?"
“Tất nhiên, đệ nói từng câu từng chữ đều là thật.” Mạnh Thanh Hòa cầm bánh, cắn một miếng lớn, một bên má phồng lên: "Sắp tới còn có lương thực và vải vóc thưởng xuống. Lương thực cho mùa đông này, hai ca không cần lo lắng nữa.”
Ngữ khí Mạnh Thanh Hòa kiên định, Mạnh Hổ và Mạnh Thanh Giang đều lộ vẻ vui mừng, Thập Nhị Lang quả nhiên có tài làm việc lớn.
“Đệ còn có chuyện muốn cùng hai đường ca thương lượng một chút.”
“Thập Nhị Lang cứ nói.”
“Nhân lúc lễ mừng năm mới chưa đến, phiền hai vị đường ca tìm người hỏi một chút, có thương nhân nào đi Bắc Bình không. Nếu có, nhờ họ mang tin về gia quyến. Chúng ta xa nhà mấy tháng, cũng nên báo bình an rồi.”
Biên quân không thể rời khỏi Vệ Sở, đây là quy củ bất di bất dịch. Mạnh Thanh Hòa nghĩ hồi lâu, cũng chỉ nặn ra được cách này.
Thời Minh sơ, thời gian nghỉ theo luật định của quan viên chỉ có ba ngày, nếu gặp phải Hoàng đế nghiện công việc, việc mỗi tháng nghỉ ngơi định kỳ sẽ trở thành chuyện thần thoại, chỉ tồn tại trong truyền thuyết!
Sống để vận động, làm việc mới là gốc rễ, nghỉ ngơi cái gì!
Lời này nếu Sùng Trinh đế nói thì không cần để ý, hoàn toàn có thể coi như gió thoảng mây bay. Nhưng nếu Hồng Vũ đế nói, dám không để ý, thì Hồng Vũ đế sẽ biến kẻ đó thành gió thoảng mây bay luôn! Bao nhiêu quan viên phải buộc đầu vào thắt lưng, khóc lóc lau nước mắt, dập đầu tứ phương tám hướng, mới khiến Hồng Vũ đế động lòng trắc ẩn, kéo dài thời gian nghỉ phép năm từ ba ngày lên một tháng!
Người đọc sách còn như vậy, một tráng hán tòng quân mà muốn nghỉ phép? Ngươi có biết nhục không?
Muốn cả nhà đoàn tụ, cũng được. Người nhà dọn đến Vệ Sở, cày ruộng khai hoang, nộp thuế đúng hạn, triều đình tuyệt đối không hạn chế.
Tóm lại, Mạnh Thanh Hòa muốn về nhà ăn Tết là chuyện ngủ cũng không được phép mơ, Mạnh Hổ và Mạnh Thanh Giang không có hạn chế này, nhưng muốn có giấy thông hành, phải làm kiểm tra lý lịch trên dưới, cộng thêm tiền lo lót, chuẩn bị lộ phí, vô cùng phiền toái.
Trạm dịch do triều đình lập ra chỉ truyền công văn liên quan đến quốc gia đại sự, muốn gửi thư về nhà, chỉ có thể nhờ cậy đồng hương, hoặc dựa vào các thương nhân mối lái. Thời điểm duy nhất không cần tự mình nghĩ cách, là lúc hy sinh vì vinh quang của đất nước, Vệ Sở sẽ phái người đến Lý Trung Câu yêu cầu sung quân thay thế, đương nhiên cũng sẽ có người mang tin tử trận đến tận nhà.
Người bình thường, chỉ cần đầu óc không bị lừa đá, ai cũng không muốn nhờ cậy đường tắt kia!