Thanh Hoà

Chương 29-2: Mùa đông biên ải

“Nếu có người nguyện ý giúp đỡ, có thể cho họ chút tiền giấy cảm tạ.”

Mạnh Thanh Hòa ăn xong bánh kiều mạch, mới chỉ no một nửa, lại thò móng lấy thêm cái nữa. từ khi đến biên giới, khẩu phần ăn của hắn ngày càng tăng, chiều cao cũng nhỉnh hơn chút, nhưng mãi không thấy tăng cân.

“Số tiền giấy còn lại cũng nhanh chóng dùng hết đi, đổi lấy ít hạt giống rau càng tốt.”

“Ngày mai ta sẽ đi hỏi.” Lời Mạnh Thanh Hòa nói ra, Mạnh Hổ lập tức gật đầu nghe theo: "Có nên mang về nhà ít lương thực và vải vóc không?”

Trong nhà Mạnh Hổ và Mạnh Thanh Giang không thiếu những thứ này, hỏi như vậy, chủ yếu vì nghĩ cho Mạnh Thanh Hòa.

“Tạm thời không cần.” Mạnh Thanh Hòa lắc đầu, trước khi đi, hắn và Mạnh Vương thị đã kiểm kê, lương thực trong nhà đủ ăn nửa năm, cộng thêm sản lượng trong mấy mẩu ruộng còn lại, để cả nhà ăn no không thành vấn đề. Cho dù gặp rắc rối, cũng có Mạnh Trọng Cửu quan tâm, lần này hắn nhờ người chỉ muốn truyền tin.

“Còn phải gửi lời hỏi thăm Cửu thúc công.”

“Được.”

Hai người nói chuyện, Mạnh Thanh Giang vẫn không lên tiếng, gửi thư hỏi thăm về nhà? Phụ mẫu chỉ có đại ca, nào có hắn ta!

Đêm đó, Mạnh Thanh Giang trằn trọc mãi không ngủ được. Sáng sớm dậy, rốt cuộc cũng nhờ Mạnh Thanh Hòa, thay hắn ta viết lá thư gửi về.

Vài lời hỏi thăm, thăm hỏi Mạnh Quảng Hiếu và Mạnh Lưu thị, không còn gì khác, nói chung vẫn rất xa cách.

“Tứ đường ca, có muốn thêm vài câu nữa không?”

“Không cần.” Mạnh Thanh Giang đợi Mạnh Thanh Hòa viết xong, cười khổ một tiếng: "Ta có hiếu thảo thêm nữa, cũng không bằng một câu đại ca nói, sao phải tự tìm phiền phức.”

Mạnh Thanh Hòa buông bút, không khuyên nữa. Nhìn mấy hàng chữ ngang dọc trên giấy, trong lòng có chút lo lắng. Chữ như người, hắn đã cố gắng kiềm chế, nhưng nét chữ vẫn mang vài phần tính cách của hắn. Không đủ thẳng, không đủ tròn, không đủ ôn hòa. Giống như báo săn hoang dã vĩnh viễn không thể biến thành mèo nhà, người quen biết Mạnh Thanh Hoà trước kia, chỉ sợ liếc mắt một cái, đã thấy khác biệt.

Tìm người viết hộ không khó, cựu Lang trung Vũ khố Ty còn sống sờ sờ ra đấy. Nhưng hắn đường đường là một Đồng Sinh, mang danh người đọc sách, làm như vậy thì sao ăn nói với người khác?

Không còn cách nào, Mạnh Thập Nhị Lang chỉ có thể cắn răng tự mình ra trận, lòng thầm hy vọng gia quyến hãy nghĩ sau khi tòng quân, hắn đã trở nên dũng mãnh hơn xưa, ngàn vạn lần đừng nghi ngờ.

Tuyết lớn liên tục ba ngày, vẫn không có dấu hiệu ngừng, gió Bắc mạnh mẽ, gào thét trên thảo nguyên, trời đất mênh mông một màu trắng bạc.

Cho dù trong thành hay ngoài thành, biên quân canh gác đều cảm thấy khổ không thể tả.

Lúc này mới thấm được cái hay của thành đất. Dựng tấm ván gỗ lên, đốt đống lửa, chắn gió giữ ấm không thành vấn đề. Gặp động vật hoang dã lang thang đến gần, còn được thêm bữa thịt mặn. Những biên quân khác không được đãi ngộ này, công trình mới xây được một nửa, không có mái che chắn gió? Chịu đựng đi, dùng ý chí đè bẹp tất cả! Biên quân Đại Minh đều là nam nhi chân chính!

Đáng tiếc, nam nhi chân chính cũng không chịu được tuyết lớn gió lạnh, nam nhi chân chính cũng sẽ ngã bệnh!

Quân y trong thành ngày đêm sắc thuốc, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy biên quân treo hai ống nước mũi đông cứng, than thở ông trời thối muốn lấy mạng người.

Hai bên đối lập, hình tượng Mạnh Bách Hộ trong lòng binh sĩ dưới quyền không ngừng tăng cao, chưa đạt đến mức đỉnh thiên lập địa, nhưng đã thẳng tắp vươn lên tận mây xanh!

Việc bổ nhiệm Thử Bách Hộ đã được ban xuống, khi đi đổi thẻ bài, Lưu Kinh Lịch còn cười tươi rói chúc mừng, tặng Mạnh Thanh Hòa một vò rượu nhỏ. Điều này trước nay chưa từng xảy ra, Mạnh Thanh thụ sủng nhược kinh, liên tục nói lời cảm tạ.

Mạnh Tổng Kỳ bỗng chốc biến thành Mạnh Bách Hộ, Mã Tổng Kỳ thoắt cái trở thành cấp dưới, hai người gặp mặt, cười hì hì chào hỏi, trong lòng nghĩ thế nào là một chuyện, ngoài mặt vẫn phải ngươi tốt, ta tốt, mọi người tốt. Một Tổng Kỳ khác cũng là người quen, chính là cung binh Cao Phúc. Hỏi kỹ mới biết, tháng trước quân Mông Cổ tràn vào biên giới, Cao Phúc dùng năm mũi tên bắn chết bốn tên giặc Mông Cổ, trong đó có một Bách Phu Trưởng, được thăng chức làm Tổng Kỳ.

Có hai người này, Đinh Tiểu Kỳ và Lưu Tiểu Kỳ tạm thời không có hy vọng thăng chức, may mắn là hai người này cũng không so đo.

Làm việc dưới trướng Mạnh Bách Hộ, còn sợ không có cơ hội thăng quan phát tài sao? Lời này là do cựu Lang trung đại nhân lớn tiếng nói. Mạnh Thanh Hòa có chút ngượng ngùng, lão biên quân được điều đến cùng Cao Phúc thì hoan hô ầm ĩ.

Lời vừa rồi, dù thật lòng hay giả dối, cũng đã kéo được tinh thần của cả đội ngũ lên, nhưng có thể khiến những tên vừa được điều tới tâm phục khẩu phục không? Tất cả phải dựa vào bản lĩnh của chính Mạnh Thanh Hoà.

"Bách Hộ không cần khiêm tốn, thuộc hạ tin tưởng ngài!"

Đinh Tiểu Kỳ trí tuệ hơn người, bộ dạng vô cùng tự tin. Mạnh Bách Hộ ngẩng đầu nhìn trời, được rồi, có lòng tin còn tốt hơn không có lòng tin.

Vài ngày sau, phần thưởng trong miệng Thẩm Phó Thiên Hộ cũng được phát xuống đầy đủ, ngoài lương thực và vải vóc, còn có muối và tiêu. Mạnh Thanh Hòa và hai Tổng Kỳ mỗi người đều được không ít thịt ngựa, là do giặc Mông Cổ xâm phạm biên giới cống hiến. Thời tiết rét buốt, thịt ngựa sẽ được đông lạnh, chất thành đống trong kho, thường sẽ được trưng dụng làm quà biếu hoặc khen thưởng. Nghe nói, đây là quy củ trước nay của Vệ Sở.

Mạnh Thanh Hòa một bên phân phối biên quân dưới quyền đưa phần thưởng về nhà, một bên cảm thán: "Con đường làm quan này, quả nhiên cần phải học hỏi thêm"

Thăng quan nhận thưởng không chỉ mình Mạnh Thanh Hòa, Trịnh Thiên Hộ bị thương nặng, cuối cùng đã không thể vượt qua mùa đông năm nay, qua đời nơi biên ải lạnh buốt phương Bắc. Nhi tử độc đinh vừa đến tuổi nhược quán, thừa kế chức vụ của y, nhưng không được phân đến Khai Bình Vệ, mà bị điều đến Thái Bộc Tự ở Bắc Bình chăn ngựa. Lập chiến công gì đó, thôi đừng nghĩ nữa, nhưng so với Khai Bình Vệ phải luôn đề phòng giặc Mông Cổ, thì mạng sống có thể được bảo đảm. Trịnh gia không hề bất mãn, ngược lại, còn tặng cho những thư lại âm thầm ra sức giúp đỡ một phần lễ vật hậu hĩnh.

Nói về tiền tài, những năm rồi, Trịnh Thiên Hộ tích lũy không ít, Thiên Hộ là cha truyền con nối nên ruộng đất cũng không bị thu hồi. Trịnh gia canh giữ ruộng đất, nhiều phần để đó không dùng, có cái danh cha truyền con nối bảo kê, bọn họ cũng không sợ ai đến tranh giành, trông bề ngoài thì thấy có hơi bạc đãi gia quyến liệt sĩ, nhưng thực tế đã đủ dùng.

Trịnh Thiên Hộ không còn, người đứng đầu Thiên Hộ Sở thành Tây trở thành Thẩm Thiên Hộ, những người dưới trướng như Chu Vinh cũng được hưởng lợi, nên thăng chức thì thăng chức, nên nhận thưởng thì nhận thưởng. Trong Thiên Hộ Sở có mười Bách Hộ, năm người đều được thay thế bằng Yến Sơn Vệ do Thẩm Tuyên mang đến.

Do Mạnh Thanh Hòa tạm thời chưa được xếp vào đội ngũ chính thức của Thẩm Tuyên, chữ Thử trước Bách Hộ còn phải treo thêm một thời gian nữa. Trong mười Bách Hộ, hắn cũng được coi là độc nhất vô nhị.

Mạnh Thập Nhị Lang không vội, nóng vội ăn không được thịt ngon, là của hắn, sớm muộn gì cũng về tay hắn, vội vàng cũng vô ích. Theo cách nói của đời sau, XX vẫn chưa thành công, tiếp tục cố gắng là được.

Trong tiếng chúc mừng thăng quan phát tài, mọi người đều vui vẻ hớn hở, cái chết bất ngờ của một thư lại nào đó cũng không mấy ai để tâm. Cho dù tên thư lại đó đã cẩn thận làm việc trong Thiên Hộ Sở nhiều năm cũng thế mà thôi.

Một cỗ quan tài mỏng, vài tấm vải bố, sai người mang lời nhắn về gia quyến, đó là tất cả những gì còn lại sau khi thư lại đó chết.