Hôm sau, gà trống gáy ba tiếng, Mạnh Thanh Hòa rời giường, cẩn thận rửa mặt, ăn sáng xong, lần đầu tiên kể từ lúc xuyên đến đây, hắn bước ra khỏi nhà, đi dạo quanh thôn.
Vài phụ nhân trong thôn đang múc nước ở giếng, nhìn thấy Mạnh Thanh Hòa đi ngang qua, thùng nước suýt tuột khỏi tay. Sự thật là, từ sau tang lễ của Mạnh Quảng Trí, bọn họ chưa từng gặp Mạnh Thanh Hoà, cho dù danh tiếng của hắn đã truyền khắp huyện Uyển Bình, đang có xu thế lan rộng khắp phủ Bắc Bình.
"Nhị bá nương, Cửu thẩm."
Dựa vào trí nhớ sót lại trong đầu, Mạnh Thanh Hòa đi đến đâu chào hỏi đến đó, cũng không sai sót gì.
Đi qua con đường đất duy nhất vừa được tu sửa bằng đá vụn trong thôn, đi qua mảnh ruộng tốt vốn thuộc về nhà hắn, bây giờ đã về tay Mạnh Quảng Hiếu, tình cờ chạm mặt Mạnh Thanh Hải mặc áo dài nho sinh.
"Đại đường huynh."
Thấy Mạnh Thanh Hòa, Mạnh Thanh Hải sửng sốt một chút, đợi đến khi Mạnh Thanh Hòa chắp tay chào mới phản ứng lại, đang định cúi chào, đối phương đã vượt qua hắn ta đi tiếp, bên tai chỉ còn lại một câu nhẹ nhàng: "Đại đường huynh, thông minh và tự cho mình thông minh, là hai chuyện khác nhau đó."
Sắc mặt Mạnh Thanh Hải thay đổi, vừa khéo có vài người trong tộc đi tới, Mạnh Thanh Hòa đột nhiên quay người lại, nghiêm mặt nói: "Ngu đệ đã là kẻ trắng tay, lại thêm một nhà cô nhi quả phụ cần chăm lo, Đại đường huynh là người đọc sách, không nên coi thường lễ nghĩa, ngày ngày ngóng cổ dòm ngó."
Thấy mấy người trong tộc dừng bước, Mạnh Thanh Hòa cố ý cất giọng quãng tám, tiếp tục nói: "Liên tiếp mấy ngày, Đại đường huynh cứ đứng trước cửa, cả nhà ngu đệ dù cài chặt then vẫn không thể yên giấc. Trong tộc lại có lời đồn, nương nghe xong ngày đêm lấy nước mắt rửa mặt. Ngu đệ chịu oan ức cũng chả hề hấn gì nhưng khiến nương ta lo lắng, là việc mà con cháu nên làm sao! Ngu đệ thực mong Đại đường huynh có thể thông cảm một hai, đừng làm như vậy nữa, bằng không ngu đệ sẽ mời trưởng lão trong thôn phân xử!"
Nói xong, hắn cúi người thật sâu hành lễ, giọng điệu cực kỳ bất đắc dĩ, thái độ vô cùng thành khẩn, bùng nổ diễn xuất, thể hiện hình ảnh của người bị hiểu lầm, nhưng vẫn cố kìm nén tức giận một cách hết sức tinh tế.
Nhà Thập Nhị Lang trắng tay, Đại Lang ngày ngày ngóng cổ dòm ngó, nhà Thập Nhị Lang có cài then cửa cũng ngủ không ngon... Ruộng đất nhà Thập Nhị Lang, hình như phần lớn đều rơi vào tay nhà Đại Lang?
Thập Nhị Lang được huyện lệnh khen ngợi là người hiếu thảo, còn nhân phẩm của Đại Lang?
Vài người trong tộc đứng ven đường, vẻ mặt đầy thâm ý nhìn Mạnh Thanh Hải như nhìn chồn hôi đang muốn rình mò gà béo nhà bên cạnh.
Mạnh Thanh Hải giải thích cũng khó, mà không giải thích thì không được, mở miệng muốn lý luận một phen nhưng nhận ra nói càng nhiều sẽ càng sai. Sắc mặt từ trắng chuyển sang xanh, lại từ xanh chuyển sang đen, lần đầu tiên trong đời hắn ta có xúc động muốn gϊếŧ người giấu xác.
Khả năng nhục mạ người khác của Mạnh Thanh Hoà không hề tầm thường. Người đọc sách thời này còn phải bận tâm mặt mũi đồng môn, sao có thể cùng trình độ với hắn. Mạnh Thanh Hoà cũng không bận tâm thanh danh gì đó, bật hết hoả lực công kích thì có mười Mạnh Thanh Hải cũng không chống đỡ được.
Làm sao bôi đen được thì làm, làm sao hại người được cứ làm, bôi đen chết thì thôi, hại chết người thì phủi tay là được.
Dù sao Mạnh Thanh Hải cũng không có ý tốt, dùng lý lẽ thuyết phục chỉ phí thời gian.
Nghĩ kỹ sẽ thấy lời Mạnh Thanh Hoà nói có nhiều sơ hở, nhưng cảm giác phấn khích khi bàn chuyện thị phi, và sự thật có bao giờ nằm cùng một đường thẳng đâu.
Mạnh Thanh Hải tức giận đến mức bốc hoả, Mạnh Thanh Hòa thấy hắn ta xì khói thì vô cùng vui sướиɠ.
Tâm lý yếu còn muốn thử thách nghề nghiệp "nguỵ quân tử" có độ khó cao này?
Hắn có nên kể câu chuyện "Tịch Tà Kiếm Phổ" và "Quỳ Hoa Bảo Điển" cho vị nho sinh này nghe không? Để hắn ta hiểu cái gọi là “nguỵ quân tử” phải đánh đổi như thế nào?
Muốn luyện thần công thì phải tự cung!! Đạo lý đó làm gì có ai không hiểu!!
Mạnh Thanh Hải bị bỏ lại phía sau, Mạnh Thanh Hòa tin chắc, từ lúc này trở đi, những lời đồn đại trong thôn sẽ đổi thành phiên bản mới. Hắn không quan tâm đến bản thân là thật, nhưng hắn phải chăm lo cho gia đình. Sau khi hắn tòng quân, trong nhà chỉ còn lại nữ quyến, có thể giải quyết trước được phiền phức nào thì hắn sẽ tranh thủ làm hết.
Lại đi thêm một lúc, cuối cùng Mạnh Thanh Hòa cũng thấy được nơi muốn đến.
Dừng chân trước cánh cửa gỗ màu đen xám, Mạnh Thanh Hoà hít sâu một hơi, giơ tay lên, gõ cửa.
Mạnh Lưu thị đẩy cửa ra, nhìn thấy người đến, suýt tưởng mình hoa mắt.
"Thập Nhị Lang?"
“Đường bá mẫu.”
Mạnh Thanh Hòa cúi người chào, Mạnh Thanh Giang nghe thấy động tĩnh, từ trong nhà đi ra, lông mày lập tức dựng đứng: “Ngươi, tên tiểu súc sinh kia, ngươi đến đây làm gì?”
“Đường bá mẫu, hôm nay tiểu điệt đến đây, thực sự là có việc muốn nhờ."
Mạnh Thanh Hòa hoàn toàn không để ý đến ánh mắt giận dữ của Mạnh Thanh Giang, chỉ nói chuyện với Mạnh Lưu thị, thấy động tĩnh lớn thu hút hàng xóm, Mạnh Lưu thị vội kéo Mạnh Thanh Hòa vào nhà.
Mạnh Quảng Hiếu dựa vào thành giường, vừa uống thuốc xong, nhìn thấy Mạnh Thanh Hòa, mặt lập tức sa sầm xuống.
"Đại đường bá.” Mạnh Thanh Hòa tiến lên hai bước: “Thanh Hoà đến thăm đại đường bá."
Hành lễ xong, hắn ngẩng đầu lên, Mạnh Thập Nhị Lang mỉm cười ôn hòa, hoàn hảo để lộ ra tám cái răng sáng loáng.
Không hiểu sao, da đầu Mạnh Quảng Hiếu bỗng nhiên tê dại.
Nửa canh giờ sau, Mạnh Thập Nhị Lang bước ra khỏi nhà Mạnh Quảng Hiếu, trong lòng ôm năm xâu tiền giấy và ba xâu tiền đồng.
Vỗ vỗ tay áo, gặp hàng xóm dò hỏi, hắn ôn hòa nói: "Hôm nay Thanh Hoà đến thăm đại đường bá, đại đường bá thương xót, tặng cho Thanh Hòa một ít tiền giấy và vài xâu tiền đồng, còn nói ta không cần trả lại. Nếu Thanh Hòa cứ nhất định muốn trả thì đại đường bá sẽ không nhận người hiền điệt này nữa!"
"Thật sự như vậy?"
"Đúng là như vậy.." Mạnh Thanh Hòa cười lộ răng, lại ném ra một quả bom có sức công phá kinh hoàng: “Đại đường bá nhân từ, lo lắng Thanh Hoà đến Vệ Sở vất vả, đặc biệt dặn dò Tứ biểu ca đi theo Thanh Hoà."
Nghe vậy, mọi người ồ lên.
Chẳng lẽ, Mạnh lão đại cam tâm để nhi tử đi theo hầu hạ Mạnh Thanh Hoà?
Thấy mọi người còn định hỏi lại, Mạnh Thanh Hoà nhanh chóng chặn lời trước, cười vô cùng thân thiện: “Thật ra đại đường bá là người tốt.”
Mạnh Quảng Hiếu – vừa được Mạnh Thanh Hoà phát thẻ người tốt, lúc này đang nằm bệt trên giường, Mạnh Thanh Giang ôm đầu, thẫn thờ ngồi dưới đất, mặt đầy vẻ không cam lòng.
Mạnh Lưu thị vừa vỗ ngực cho Mạnh Quảng Hiếu, vừa nói: "Tứ lang, phụ thân con cũng bất đắc dĩ."
Nhưng Mạnh Thanh Giang không giống ngày thường, hắn ta đột ngột đứng dậy, gầm lên: "Ở trong nhà này con chả là cái gì sao?! Phụ thân làm tất cả cũng chỉ vì đại ca!"
Nói xong, hắn ta quay người bước ra khỏi cửa, không ngoảnh đầu lại.
Cùng lúc đó, tại Thiên Hộ Sở ở thành Tây của Khai Bình Vệ, Thẩm Tuyên mặc một thân võ phục xanh, tay đặt trên chuôi kiếm, quỳ một gối: “Thuộc hạ bái kiến Thiên Hộ!"
Trịnh Thiên Hộ nhìn nam tử trẻ tuổi anh tuấn, uy vũ trước mặt, tâm trạng khá phức tạp.
Đây là một củ khoai lang nóng bỏng tay, nhưng nhất định phải nhận.
Chỉ Huy Sứ đại nhân biết, y cũng biết. Chỉ Huy Sứ đại nhân có cớ để né tránh, nhưng y thì không.
Tuy nhiên, Trịnh Thiên Hộ suy nghĩ một chút, nếu không phải vì vẻ mặt lạnh nhạt và khí thế chiến trường đẫm máu, hẳn ai cũng sẽ lầm tưởng Thẩm Tuyên kia là một học giả.
Thay bộ đồ nho sĩ thì trông không khác gì quân tử phong lưu.
Ôn nhuận như ngọc, rực rỡ như trăng sáng, khen Thẩm Tuyên mấy câu này cũng không hề quá đáng.
Chỉ có điều… vị quân tử này, lại là kẻ biết gϊếŧ người.