Nằm ngoài dự đoán của Mạnh Thanh Hòa, Mạnh Trọng Cửu không đòi gì hết, mà ngược lại, ông ta đến để đưa tiền cho Mạnh Thanh Hòa.
Hai xâu tiền giấy, năm xâu tiền đồng, theo giá cả vào cuối thời Hồng Vũ, có thể mua được khoảng một thạch gạo, tương đương với một trăm hai mươi ba cân. Không tính đến Mạnh Thanh Hòa, một thạch gạo đủ cho nữ quyến trong nhà ăn hai hoặc ba tháng. Đây không phải số tiền nhỏ, nó được coi là món quà hậu hĩnh.
Trong thời đại không được phép sử dụng vàng bạc, lương thực chính là tiền tệ cứng, lương bổng quan lại đều được tính bằng lương thực. Vào những năm Hồng Vũ, lương thực vẫn được phát đầy đủ, đến thời Vĩnh Lạc, lương thực và tiền giấy đồng thời được sử dụng, có bực bội cào tường cũng vô ích. Mức lương trong nhiều thập kỷ vẫn như vậy, đến khi tiền giấy xuất hiện thì không ngừng giảm sút, không có gì tồi tệ hơn thế. Chẳng trách các loại chi phí tốn kém để vận chuyển và bảo quản lương thực như băng than đã trở thành quy tắc ngầm trên quan trường.
Mạnh Thanh Hòa rất ngạc nhiên, hiếm khi có chuyện gì khiến hắn bất ngờ đến vậy.
"Cửu thúc công, vì sao lại đưa cho Thanh Hoà?"
Mạnh Trọng Cửu vuốt tay áo, cười nói: "Đây là chút tấm lòng của Cửu thúc công, mấy ngày nữa trong tộc sẽ có thêm vài thứ, quần áo, đồ dùng sinh hoạt, thức ăn nước uống đều sẽ được đưa đến."
Thấy Mạnh Thanh Hòa vẫn không hiểu, Mạnh Trọng Cửu kiên nhẫn giải thích cặn kẽ một phen, lúc này Mạnh Thanh Hoà mới vỡ lẽ.
Hắn tòng quân với tư cách quân hộ, đó không phải là chuyện của riêng mình hắn. Trước khi Mạnh Thanh Hoà đến Vệ Sở báo tên, cả tộc phải bỏ tiền sắm sửa cho hắn, được gọi là tiền phong xuân. Mặt khác, khi đích tử đến Vệ Sở, thường sẽ có thứ tử đi theo, những người đã thành thân, thì thê tử sẽ phụ trách.
"Trong nhà ngươi không có huynh đệ, ngươi có thể chọn con cháu trong tộc đi theo."
"Đa tạ thúc công chỉ giáo."
"Không cần." Mạnh Trọng Cửu xua tay: “Nếu Thập Nhị Lang có ý, tôn tử hèn kém trong nhà lão phu cũng có thể đi theo."
Tôn tử của Cửu thúc công?
Trên mặt Mạnh Thanh Hoà không biểu lộ cảm xúc, nhưng trong lòng đã bắt đầu tính toán, quân hộ đều được cấp ruộng, nghe nói có năm mươi mẫu, chỉ dựa vào bản thân hắn, khả năng chết mệt rất lớn, đương nhiên phải tìm người phụ.
“Biểu ca có biết chuyện này không?"
"Nó biết hay không cũng chả quan trọng, Thập Nhị Lang gật đầu là được."
Mạnh Trọng Cửu một tay vuốt râu, cười hiền hòa, Mạnh Thanh Hòa im lặng một lúc lâu, thực sự muốn nhỏ vài giọt nước mắt khóc thương cho người biểu ca nào đó.
May mắn thay, lão già này không phải tổ phụ của hắn.
Từ đầu đến cuối, Mạnh Trọng Cửu không hề đề cập đến chuyện "ân tình", cứ như đã quên. Mấy lần Mạnh Thanh Hòa định mở miệng, đều bị ông ta ba hoa vài câu rồi lảng sang chuyện khác, ngược lại còn ba lần bốn lượt nói rằng nhà Mạnh Thanh Hòa có chuyện khó khăn cứ trực tiếp nhờ vả.
Không lấy lãi cũng không đòi vốn, còn tặng cả mớ tiền, nhìn thế nào cũng không hợp lý.
Cách giải thích duy nhất chính là những gì bây giờ Mạnh Thanh Hoà có thể trả, Mạnh Trọng Cửu không coi trọng.
Thả dây dài để câu cá lớn, đầu tư dài hạn?
Sau hai chén trà, Mạnh Trọng Cửu đứng dậy cáo từ, Mạnh Thanh Hòa tiễn ông ta ra tận cổng lớn, nhìn mái tóc bạc phơ và dáng lưng hơi còng của Cửu thúc công, trong mắt hắn lóe lên một tia suy tư.
Con cáo già dường như rất coi trọng hắn, chẳng lẽ ông ta tin hắn sẽ làm nên việc lớn? Nếu ông ta biết lý tưởng lớn lao của hắn là gì, liệu ông ta có tức đến mức hộc máu, tháo đế giày hung hăng đập hắn một trận, tiện thể đấm ngực dậm chân, khóc lóc kể lể nói trước kia ông ta mắt mù mới nhìn trúng hắn?
Dù nhìn thế nào, khoản đầu tư này cũng có nguy cơ thua lỗ…
Mạnh Thanh Hòa dựa cửa, ngẩng đầu nhìn những đám mây trắng lơ lửng trên bầu trời, không biết có nên nhắc nhở ông ta trước không? Sống đến đời thứ hai rồi mà lần đầu hắn mới muốn làm chuyện tốt đấy…
"Thập Nhị thúc?"
Phía sau vang lên tiếng của Mạnh Tam Tỷ, hắn quay đầu lại, hai tỷ muội đang nắm tay nhau, đôi mắt to tròn long lanh nhìn hắn.
Mũi tên hình trái tim ghim thẳng vào ngực, linh hồn lão thúc thúc của hắn bỗng bùng cháy, coi như vì hai tiểu loli này, lý tưởng của hắn cũng cần phải xem xét lại!
Trước bữa tối, Mạnh Thanh Hòa đưa tiền giấy và tiền đồng mà Mạnh Trọng Cửu mang đến cho Mạnh Vương thị.
"Đây là do Cửu thúc công của con đưa đến?"
"Vâng." Mạnh Thanh Hòa gật đầu, ngửi thấy mùi thơm không ngừng bay ra từ nhà bếp, bụng không tự chủ kêu mấy tiếng. Hắn cười khổ, nếu để đám bạn xấu biết bánh bột ngô có thể khiến hắn chảy nước miếng, không biết có cười rụng cả hàm không?
Mạnh Vương thị cầm tiền giấy, muốn nói lại thôi, Mạnh Thanh Hòa dứt khoát nói: "Nương, sau khi con tòng quân, trong nhà chỉ còn nương và hai tẩu tử, gặp chuyện gì có thể nhờ Cửu thúc công giúp đỡ."
"Nhưng ân tình này..."
"Nương yên tâm, con tự có tính toán. Còn nữa, tiền đồng nương giữ lại, tiền giấy nhanh chóng đổi thành gạo lương."
"Vì sao?"
"Phòng ngừa mất giá." Không cho dùng vàng, lại phát hành tiền giấy vô tội vạ, không mất giá mới là lạ.
"A." Mặc dù không hiểu rõ ý nghĩa cụ thể của hai từ mất giá, nhưng tiền giấy mỗi năm mỗi giảm, Mạnh Vương thị vẫn biết. Thập Nhị Lang đã nói muốn đổi lương thực, vậy cứ đổi thôi, trong nhà có lương thực bà cũng yên tâm hơn: "Như vậy cũng được, con cũng có thể yên tâm lên đường."
Yên tâm... lên đường?
Khoé miệng Mạnh Thanh Hòa giật giật, ngẩng đầu nhìn lên xà nhà.
Đây là thân nương của hắn ư? Đúng là thân nương thật.
Ngôn ngữ Trung Hoa quả nhiên rất thâm thúy.
Đêm đó, Mạnh Thập Nhị Lang nằm trên giường, hai tay gối sau gáy, mãi không ngủ được. Một lát sau, mắt hắn hơi híp lại, khóe miệng khẽ nhếch lên, hiển nhiên có người sắp gặp xui xẻo.
Con mèo già ở góc tường đặc biệt tỉnh táo, sau một hồi lục đυ.c, nó chui ra khỏi khe cửa hé mở, không biết đi bắt chuột hay đi gặp tình nhân.