Đinh Nguyệt Mị nhìn bóng lưng của Tuyên Chính đang vội vã chạy đi, làm sao cô ấy có thể không biết anh ấy đang suy nghĩ gì, cô ấy thở dài lắc đầu, nhưng trong lòng cô ấy như có một dòng nước ấm áp chảy qua.
…
Đau…
Đau quá…
Tại sao cơ thể cô lại đau như vậy…?
Thỏ Thỏ cảm thấy cơ thể rất đau đớn, hàng mi trắng như tuyết hơi run lên, một lúc sau, cô từ từ mở hai mắt ra, lộ ra một đôi mắt trong trẻo đẹp đẽ như hồng ngọc.
Đinh Nguyệt Mị vốn đang chú ý đến cục lông nhỏ khi nhìn thấy cảnh này thì hai mắt của cô ấy sáng lên, đôi mắt màu vàng nhìn chằm chằm chằm vào cục lông nhỏ đang tỉnh dậy.
Thỏ Thỏ không biết rằng cách chỗ này không xa có một con hồ ly to lớn như ngọn núi nhỏ đang nhìn chằm chằm vào cô, đôi tai dài màu xám đang cụp xuống hai bên gò má của cô hơi giật giật, nó giống như muốn…dựng thẳng lên, có lẽ do cơ thể cô không có nhiều sức lực, nên nó chỉ cử động hai lần rồi không động đậy nữa.
Hành động này, cô ấy thấy hơi dễ thương.
Chứng kiến toàn bộ quá trình, đôi mắt màu vàng của Đinh Nguyệt Mị càng sáng rực rỡ, đột nhiên cô ấy muốn sờ tai của bé con, ba cái đuôi nhẹ nhàng đung đưa ở phía sau cô ấy từ rừng tăng tốc độ theo tâm trạng dao động của cô ấy.
Lúc này, Thỏ Thỏ chậm rãi nhận ra mình đang ở trong một hoàn cảnh xa lạ, nó làm cô cảm thấy căng thẳng, theo bản năng muốn đi tìm chủ nhân của mình, nhưng đôi mắt cô vừa chuyển động, thì cô nhìn thấy cách chỗ này không xa, có một con hồ ly màu đen to như ngọn núi nhỏ.
"Gru—!!!”
Thỏ Thỏ kêu lên một tiếng do sợ hãi, bắt đầu dậm chân sau như thói quen, nhưng do cơ thể cô không biết tại sao bị đau đớn, nên cô chỉ đậm nhẹ một cái, sau đó cô không còn sức lực, bộ lông bụi bẩn của cô giống như sắp nổ tung.
Thật, thật sự có một con hồ ly lớn!
Nhận ra điều này, Thỏ Thỏ rất sợ hãi, đôi mắt xinh đẹp giống hồng ngọc bắt đầu nhìn xung quanh, giống như đang tìm kiếm một người có thể khiến Thỏ Thỏ cảm thấy thấy yên tâm .
Nhưng cô nhìn khắp nơi cũng không nhìn thấy bóng hình khiến cô cảm thấy yên tâm, càng đáng sợ là bên trong căn phòng khổng lồ màu bạc này, chỉ có cô và con hồ ly lớn màu đen này thôi!
Thỏ Thỏ hoảng sợ, cô cảm thấy không an toàn!
Chủ nhân…?
Chủ nhân của cô đâu rồi?
Cô ở đây— vậy một người lớn như chủ nhân đi đâu mất rồi?
Thỏ Thỏ không tìm thấy chủ nhân lên phát ra một tiếng kêu nho nhỏ, trong đó có một chút buồn bã, trong đôi mắt màu đỏ hơi sáng của cô cũng xuất hiện những giọt nước mắt long lanh.
Toàn bộ động tác của cô nhanh như nước chảy, trong lúc Đinh Nguyệt Mị chưa kịp phản ứng, cục lông nhỏ đã bắt đầu rơi nước mắt, ba cái đuôi của cô ấy cứng đờ giữa không trung, chân tay cô ấy hơi luống cuống.
Đây là lần đầu tiên cô tương tác với thú con nhỏ như này, do dự vài giây, cô khô khan nói: “Bé con đừng sợ, chị không làm gì em đâu.”
Khi nói chuyện, Đinh Nguyệt Mị đang định đi về phía cục lông nhỏ, nhưng vừa mới di chuyển, cục lông nhỏ sợ hãi lùi về phía sau. Khi thấy cô nhóc sắp rời khỏi phạm vi của tấm đệm điều nhiệt, cô ấy đành phải dừng lại đứng yên tại chỗ, cô ấy cũng quên mất bản thân đang ở hình thú, cô ấy giơ hai chân trước lên làm động tác đầu hàng, để chứng tỏ mình không có ý xấu.
Vốn dĩ hành động này có chút buồn cười, nhưng ở trong mắt Thỏ Thỏ thì nó rất đáng sợ, cô tưởng rằng cô ấy sắp vồ về phía mình, nên trong cổ họng cô phát ra một loạt tiếng kêu, cô còn phun xì xì về phía con hồ ly màu đen mấy lần.
Hồ ly màu đen: “...”
Cô ấy đau đầu, không biết bản thân nên làm gì để thú con biết cô ấy không phải là người xấu.
Nhưng việc bị thú con phun xì xì, là một chuyện đặc biệt rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ…
Tâm trạng của Đinh Nguyệt Mị lúc này rất phức tạp.
[Đừng lo lắng! Thỏ Thỏ, cô đừng lo lắng, con hồ ly này không làm cô bị thương đâu?]
Âm thân đột ngột xuất hiện này khiến Thỏ Thỏ cứng đơ người, cô vội vàng nhìn xung quanh nhưng không thấy con thú nào khác, chỉ có con hồ ly màu đen cách đây không xa.
[Đừng tìm nữa, tôi đang ở bên trong thần hồn của cô.]
Thần hồn…
Thỏ Thỏ sửng sốt một lúc, cô cũng phát hiện âm thanh này đột ngột phát ra từ trong đầu của mình.
Đúng vậy, có thứ gì đó đang ở trong đầu của cô!
Nghĩ đến việc này, cơ thể Thỏ Thỏ càng cứng đờ, cô rất nhớ chủ nhân của mình.
Nếu như củ nhân của cô ở đây, chủ nhân sẽ không để Thỏ Thỏ gặp phải những chuyện như này!
Hu, chủ nhân, rốt cuộc anh đang ở đâu QAQ
Giọng nói đó hình như nhận ra Thỏ Thỏ đang chán nản, nên giọng nói máy móc ban đầu lộ ra vẻ chán không muốn nói như con người.
[Đừng sợ, tôi sẽ không hại cô đâu.]
[Bây giờ chúng ta là lợi ích cộng đồng, chỉ cần cô an toàn thì tôi mới sống được.]
[Vì vậy, cô hãy bình tĩnh, nghe tôi giải thích, được không?]
Thỏ Thỏ xuyên đến đây.
Nhưng xuyên đến đây là cái gì, thì Thỏ Thỏ không biết, chuyện này là giọng nói của "Hệ thống” ở trong đầu giải thích, nên cô mới biết xuyên đến đây có nghĩa là gì.
Hóa ra cô từ thế giới của bản địa của mình, xuyên đến một thế giới khác.
Thế giới này do thú nhân đứng đầu, mỗi thú nhân đều có hai hình dạng: Hình dạng thú và hình dạng người, điều này khiến Thỏ Thỏ không khỏi nghĩ đến những yêu tu trước khi cô xuyên đến đây.