Thỏ Thỏ Chỉ Nghĩ Xoa Lông Xù

Chương 2: Đừng gọi tôi là Đại tá

"Tuyên Chính, anh có biết không? Khi tôi gặp được thú con này, tinh thần lực của cô nhóc đã yêu đến mức gần như biến mất." Nếu không phải cô ấy kiểm tra cẩn thận, có lẽ cô ấy đã không cảm nhận được một tia tinh thần lực mỏng manh đang dao động trong biển tinh thần lực của đối phương, cô ấy sẽ nghĩ nhầm cô nhóc này là dị thú con, nghĩ đến đây, hồ ly màu đen dùng giọng điệu hơi gay gắt nói: "Nếu như tôi không cho cô nhóc ăn thuốc tinh thần lực cấp A, có lẽ bây giờ…"

Cô ấy không nói hết câu, nhưng gấu nâu, tức là Tuyên Chính đã hiểu được ý của chỗ cô ấy chưa nói hết, lúc này anh ấy càng nhíu mày chặt hơn.

Thuốc tinh thần lực là do Liên minh được tề sư ở Đế Tinh chế tạo ra, nó có thể nuôi dưỡng tinh thần lực của các thú nhân trong một mức độ nhất định, hiện tại hồ ly màu đen đã cho cô nhóc ăn thuốc tinh thần lực cấp A, nếu nói hợp lý thì tinh thần lực của cô nhóc không thể suy yếu đến mức này mới đúng, nhưng bây giờ…

"Rốt cuộc con thú con này đã gặp phải chuyện gì, tại sao tinh thần lực của cô nhóc lại suy yếu đến mức độ này?" Tuyên Chính nâng tay gấu lên, gãi gãi phía sau đầu, anh ấy nghĩ thế nào cũng cảm thấy chỗ này khó hiểu.

"Lúc tôi gặp thú con, là thời điểm đáng xảy ra cơn mưa bão có đợt sấm sét khủng khϊếp đó."

Tuyên Chính ngạc nhiên nhìn hồ ly màu đen: "Đại tá, ý của cô là…"

"Tôi không xác định, nhưng có xác suất nhất định về chuyện này." Trong con mắt vàng của hồ ly màu đen hiện lên một chút bất đắc dĩ, "Đúng rồi, bây giờ tôi không còn là Đại tá nữa, anh cứ gọi tên tôi là được."

"Được." Tuyên Chính mở miệng đồng ý, "Đại tá, cô nghĩ rằng lúc đó đã xảy ra chuyện gì? Chưa nói đến việc thú con này bị lạc đến hành tinh 3080, nhưng tại sao cô nhóc lại bị sét đánh?"

Dựa theo lời nói của hồ ly màu đen, có khả năng cô nhóc bị sét đánh nên mới biến thành như vậy, nhưng theo cảm nhận của Tuyên Chính, chắc chắn cô nhóc bị sét đánh lên tinh thần lực mới yếu ớt như vậy, nếu không làm sập có thể giải thích được tinh thần lực của cô nhóc còn yếu ớt đến mức không đạt được cấp F? Phải biết rằng mỗi thú nhân khi ra đời đều có tinh thần lực, khác nhau chỉ ở chỗ tinh thần lực đó yếu hay mạnh thôi.

Càng nghĩ, Tuyên Chính càng đau lòng cho cô nhóc vẫn đang hôn mê, ánh mắt nhìn bé con tràn đầy trìu mến.

Hồ ly màu đen lại bị gọi là Đại tá một lần nữa: “...”

Cô ấy hít một hơi thật sâu, tự nói với bản thân không nên tranh cãi với tên đàn ông to con này, nếu không người bị tức giận chỉ có cô ấy mà thôi.

"Anh đi gọi những người khác đến đây.”

"Để làm gì?”

"Chuyện về thú con này, chúng ta phải nói cho bọn họ biết.”

Trên hành tinh 3080 này còn có rất nhiều thú nhân bị suy sụp tinh thần lực giống như hai người họ, tuy không thể biến thành hình dạng con người, nhưng lý trí của bọn họ vẫn còn, gọi bọn họ đến đây, là để thảo luận các vấn đề liên quan đến cục lông nhỏ này.

Nghĩ đến đây, hồ ly màu đen càng đau đầu hơn.

Chiến hạm vận tải đến hành tinh 3080 mới rời đi trong ngày hôm qua, theo quy định mỗi năm bên trên sẽ vận chuyển vật tư đến đây một lần, đợt vận chuyển tiếp theo của chiến hạm vận tải phải một năm sau mới đến đây.

Cục lông nhỏ này phải ở đây một năm rồi mới rời khỏi hành tinh 3080 này bằng chiến hạm vận tải, về phần liên lạc với mọi người ở bên ngoài hành tinh này…

Hồ ly màu đen cười khổ, sau khi biết mình không thể hóa thành hình người, tương lai sẽ biến thành một con hung thú mất lý trí, thì cô ấy đã vứt quang não đi, cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài.

Lúc đó khi làm xong việc này cô ấy rất thoải mái, cô ấy không nghĩ tới có một ngày bản thân sẽ hối hận. Nếu không vứt quang não đi, thì bây giờ cô ấy không cần phải suy nghĩ cho cục lông nhỏ đến mức đau đầu, không biết mấy người kia khi đến đây có cầm quang não không.

Hồ ly màu đen liếc nhìn cục lông nhỏ đang nằm trên tấm điều nhiệt, cô ấy im lặng thở dài.

"Tôi biết rồi, tôi đi ngay đây.”

Tuyên Chính vừa nói xong, một tiếng rêи ɾỉ yếu ớt vang lên, hai thú nhân đồng loạt nhìn về phía cục lông nhỏ đang nằm trên tấm điều nhiệt, trong vô thức bọn họ đã thở nhẹ hơn rất nhiều.

Bọn họ nhìn một lúc, rồi nhìn thêm một lúc, nhưng vẫn không thấy cục lông nhỏ tỉnh lại, âm thành vừa rồi có lẽ bé con vô thức phát ra trong lúc hôn mê.

Nghĩ như vậy, hai thú nhân cảm thấy hơi buồn bã.

Lúc này giọng nói của Tuyên Chính cũng nhỏ đi: “Đại tá, thú con này không bị làm sao đúng không?”

Hồ ly màu đen nhẹ nhưng liếc nhìn anh ấy một cái, người sau hình như cảm nhận được sự nguy hiểm, anh ấy rụt cổ lại.

"Đại tá, có chuyện gì à?”

Hồ ly màu đen mỉm cười: “Đừng gọi tôi là Đại tá.”

Ánh mắt của Tuyên Chính di chuyển lung tung: “Tôi biết, bây giờ tôi đi tìm mọi người.”

Anh ấy biết Đinh Nguyệt Mị đã không còn là Đại tá nữa, nhưng với tư cách là một quân nhân dưới quyền chỉ huy của cô ấy, hơn nữa là một quân nhân được cô ấy cứu, thì cô ấy mãi mãi là Đại tá trong lòng anh ấy, điều này sẽ không bao giờ thay đổi!