Cầm Tay Nhau Đi Qua Tận Thế

Chương 10: Gương vỡ lại lành (2)

Sau khi ăn sáng xong, Bảo Bảo mệt đến mức chỉ muốn ngủ thôi, hôm qua hai cha con ngồi máy bay đến Châu Phủ, nghỉ ngơi ở đó một đêm, sáng hôm sau thì bắt xe đến nhà Trần Hi, thế nên bây giờ Bảo Bảo đã mệt rã rời. Dương Vũ Phong dỗ cậu bé ngủ, bởi vì phòng dành cho khách không được sử dụng trong thời gian dài, cũng không có ga trải giường nên tạm thời Bảo Bảo ngủ ở phòng của Trần Hi. Trần Hi thì đến phòng sách chờ Dương Vũ Phong, bọn họ vẫn còn rất nhiều chuyện chưa giải thích rõ ràng.

Ngôi nhà hiện tại của Trần Hi là một biệt thự nhỏ hai tầng, tầng trệt gồm có phòng khách, phòng bếp, nhà vệ sinh và một phòng sách nhỏ trong phòng ngủ của ba mẹ Trần Hi. Tầng hai có một phòng ngủ của Trần Hi, hai phòng ngủ dành cho khách, phòng sách của cậu và một cái ban công khá rộng.

Dương Vũ Phong dỗ Bảo Bảo ngủ rồi thì đi đến phòng sách. Vừa vào phòng, Dương Vũ Phong đã thấy Trần Hi đang vùi mình trên chiếc sô pha đơn trong phòng, dáng vẻ ngẩn ngơ không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Giờ phút này anh không muốn kìm nén con tim nhớ nhung nữa, bước lên trước khom người ôm chặt lấy Trần Hi, cảm thấy cuối cùng khoảng trống trong lòng cũng được lấp đầy.

Trần Hi bị ôm lấy một cách bất ngờ nên phản ứng đầu tiên của cậu là giãy giụa.

“Tiểu Hi, anh yêu em, anh thật sự rất nhớ em. Lần này, anh sẽ không để em đi nữa.” Dương Vũ Phong vùi đầu vào cổ Trần Hi, ngửi mùi thơm nhàn nhạt thoang thoảng trên cơ thể Trần Hi.

Trần Hi nghe được lời đó thì không giãy giụa nữa, thả lỏng cơ thể. Dương Vũ Phong cảm giác người trong lòng không còn né tránh anh, vội vàng đổi chỗ ngồi. Anh ngồi trên ghế sô pha ôm Trần Hi vào lòng, Trần Hi dựa vào l*иg ngực rắn chắc của Dương Vũ Phong, nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh. Hỏi ra những nghi ngờ trong lòng.

“Vợ của anh đâu?”

“Cô ấy không phải là vợ anh.” Dương Vũ Phong ôm Trần Hi, nhỏ giọng giải thích những chuyện đã xảy ra trong bốn năm qua bên tai cậu, cũng kể khoảng thời gian đó anh đã nhớ Trần Hi nhiều như thế nào.

“Dư Phương là hôn thê của Chu Nguyên Bân, đồng đội của anh. Vốn dĩ, bọn họ dự định sẽ kết hôn sau khi nhiệm vụ của tụi anh kết thúc. Thế nhưng nào ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Chu Nguyên Bân vì cứu anh mà hy sinh, trước khi cậu ấy chết đã nhờ anh chăm sóc thật tốt vị hôn thê kia. Sau khi trở về, anh mới biết Dư Phương đang mang thai, cô ấy còn muốn phá cái thai này. Bởi vì Dư Phương vẫn còn trẻ nên không muốn đứa nhỏ trở thành gánh nặng của bản thân. Ba đời nhà Nguyên Bân chỉ có một đứa con trai độc đinh, cha mẹ cậu ấy lại mất sớm, đứa nhỏ trong bụng Dư Phương chính là dòng máu duy nhất và cuối cùng trong gia đình bọn họ. Anh tìm được Dư Phương, bảo cô ấy sinh con ra rồi chờ đến khi đứa nhỏ cai sữa mẹ sẽ đưa cho cô ấy năm trăm triệu và để cô ấy rời đi. Sau đó anh và Dư Phương đăng ký kết hôn để làm giấy tờ tùy thân hợp pháp cho đứa nhỏ, khi Bảo Bảo được chín tháng thì Dư Phương bỏ đi.”

“Tiểu Hi, em biết không? Khi anh nói chia tay với em vào bốn năm trước, anh đã muốn giữ em lại biết bao nhiêu. Thế nhưng anh không chắc chắn sẽ cho em được hạnh phúc, chúng ta thường xuyên không thể gặp nhau, thậm chí nói chuyện qua điện thoại cũng không làm được, anh muốn chờ đến lúc bản thân có thể mang lại hạnh phúc cho em sẽ giữ chặt lấy em không bao giờ buông tay nữa. Theo dự định của anh thì hai năm trước anh đã có thể đến tìm em, nhưng không nghĩ tới vì chuyện của đứa nhỏ mà trì hoãn lâu như vậy. Tiểu Hi, anh vẫn luôn rất yêu em, từng giây từng phút đều nhớ đến em.” Lúc này, giọng nói của Dương Vũ Phong buồn bã khó tả. Anh siết chặt vòng tay đang ôm lấy Trần Hi.

“Tiểu Hi, em có bằng lòng quay lại với anh và cùng anh nuôi dưỡng đứa nhỏ không?” Dương Vũ Phong bồn chồn chờ đợi câu trả lời của Trần Hi, một thời gian dài xa cách như vậy, mặc dù trái tim anh không bao giờ thay đổi, anh cũng được nghe Cao Bằng kể rằng Trần Hi vẫn chưa quên anh nhưng anh vẫn rất lo Trần Hi sẽ từ chối anh.

“Dương Vũ Phong, chuyện đó là thật sao?” Viễn cảnh mà Trần Hi đã từng tưởng tượng vô số lần đột nhiên xuất hiện trước mặt, cậu có chút không dám tin vào tai của bản thân. Cậu quay lại ôm chặt lấy Dương Vũ Phong.

“Ngốc à, đương nhiên là thật.” Dương Vũ Phong vuốt mái tóc mềm mại của Trần Hi, nói tiếp: “Sau khi chia tay, bởi vì Cao Bằng là người duy nhất liên lạc được với em nên lúc nào anh cũng hỏi hắn về tin tức của em. Nhưng phải đến lần trước lúc em nhập viện, hắn mới nói cho anh biết, hắn và em trai của Dư Phương là bạn cùng lớp. Cao Bằng kể cho anh nghe rằng hắn đã nói chuyện anh kết hôn với Dư Phương cho em nghe, khiến em nhập viện. Thật xin lỗi, tội lỗi của anh là đã giấu diếm em, anh cứ nghĩ rằng em sẽ không biết được. Anh muốn đợi đến ngày gặp lại em sẽ nói rõ toàn bộ mọi chuyện với em, ai biết trên đời lại có chuyện trùng hợp như thế.” Dương Vũ Phong hôn nhẹ lêи đỉиɦ đầu Trần Hi. Khi anh biết hai lần nhập viện của Tiểu Hi đều là vì anh, trái tim của Dương Dương Vũ Phong đau đớn như muốn vỡ ra. Anh muốn nhanh chóng đến bên cạnh Trần Hi, bảo vệ cậu, yêu thương cậu, nói với cậu là đừng ngốc nghếch như vậy nữa. Thế nhưng anh lại không thể làm thế. Dương Vũ Phong là người trong quân đội, không thể nói đi là có thể rời đi ngay lập tức. Dương Vũ Phong chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể tìm hiểu cuộc sống của Trần Hi qua lời kể của Cao Bằng mà thôi.

“Tiểu Hi, từ nay về sau anh sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ em, yêu thương em. Anh sẽ không để cho em có cơ hội làm tổn thương bản thân nữa.” Dương Vũ Phong vừa nói lời cam kết vừa nắm lấy tay Trần Hi.

“Được, lần này em cũng sẽ không buông tay nữa.” Đáy lòng Trần Hi dần ấm áp trở lại, cái gai đâm vào tim kia cũng hóa thành dòng nước ấm, chảy khắp lòng khắp dạ.

“Vậy em có thể nói cho anh lý do chia tay không?” Dương Vũ Phong cũng hỏi ra nghi hoặc của anh.

Trần Hi kể lại năm đó mẹ Trần đột nhiên gọi điện thoại cho cậu, bà vừa khóc như mất hết hồn vía vừa nói với cậu rằng ba Trần đang nằm viện, cần phải làm phẫu thuật. Cậu còn thì thầm kể tiếp những chuyện sau đó cho Dương Vũ Phong nghe.

“Tiểu Hi ngốc, sao em có thể làm người khác đau lòng như vậy chứ. Dù sau này có chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng phải cùng nhau đối mặt.” Dương Vũ Phong nhìn Trần Hi với ánh mắt tràn ngập tình yêu.

Trần Hi vùi mình vào lòng Dương Vũ Phong, mỉm cười hạnh phúc. Trần Hi thầm nghĩ, hóa ra cậu vẫn còn có thể hạnh phúc như vậy.