Cầm Tay Nhau Đi Qua Tận Thế

Chương 6: Sở thích xấu xa của Trần Hi (2)

Đợi Trần Hi mua hết những thứ cần thiết trong không gian đã là một tuần sau đó. Bây giờ phòng ngủ trong không gian được trang trí ấm áp thoải mái, phòng xem phim cũng được bố trí thiết bị trình chiếu và dàn loa tốt nhất, Trần Hi nhớ là mẹ Trần cực kì thích hát nên đã mua khoảng mấy cặp micro có đính kèm tai nghe. Phòng luyện công cũng được bố trí một vài thiết bị tập thể dục và một cái giường nhỏ mềm mại thoải mái vô cùng. Máy phát điện năng lượng mặt trời đã được gắn xong có thể đưa vào sử dụng bất kỳ lúc nào. Số lượng động vật trong không gian cũng tăng lên không ít. Nhìn không gian có sự thay đổi lớn như thế, Trần Hi hài lòng về nhà.

“Bé Hi về rồi à. Mẹ đã dùng sữa bò làm đẹp đặc chế mà con mua rồi, quả thật rất tốt.” Trần Hi vừa bước vào nhà, mẹ Trần đã bước đến đón cậu. Lấy túi du lịch trong tay Trần Hi để sang một bên, kéo Trần Hi để cho cậu nhìn.

“Da mẹ đẹp hơn nhiều rồi đó.” Trần Hi quan sát từ trên xuống dưới, da dẻ của mẹ Trần đã trắng hơn một chút, quả nhiên sữa bò kia có hiệu quả. Tóc bạc và nếp nhăn dường như cũng giảm bớt, cái này chắc cũnglà nhờ tác dụng của rượu nhân sâm.

“Mẹ nó à, con nó vừa về đến nhà bà cũng phải để nó ngồi xuống uống miếng nước trước chứ.” Ba Trần rót cho cậu ly nước, bảo cậu ngồi xuống nghỉ ngơi. Bản thân cũng ngồi xuống bên cạnh Trần Hi. Trần Hi nhìn ba Trần, sắc mặt ba Trần đã tốt hơn không ít, trông có tinh thần hơn trước nhiều.

“Con trai, con làm cho mẹ cái sữa bò kia đi.” Mẹ Trần vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh Trần Hi. Đúng là ‘nữ vị duyệt kỷ giả dung*’ mà, cho dù là phụ nữ trên năm mươi tuổi cũng không ngoại lệ.

*Nữ vị duyệt kỷ giả dung: trong câu “Sĩ vị tri kỷ giả tử, nữ vị duyệt kỷ giả dung” (kẻ sĩ thì hy vì người mình yêu, phụ nữ thì vì người mình yêu mà làm đẹp)

“Được ạ, lần này con sẽ dùng trứng gà thả vườn loại tốt nhất, mẹ đắp chung hai cái này lên mặt chắc sẽ có hiệu quả tốt hơn.” Trần Hi suy nghĩ trong không gian còn vài quả trứng tựa tựa giống vậy, vật phẩm trong đó đều ẩn chứa linh lực nên hiệu quả sẽ cao hơn một chút.

“Đúng là con trai ngoan của mẹ.” Mẹ Trần cực kỳ vui vẻ

“Bé Hi, rượu sâm kia của con không tệ, dạo này ba cảm thấy tinh thần tốt hơn rất nhiều. Ba không rành về rượu nhưng cũng biết đó là rượu ngon.”

“Ba, lần này con có mang về rượu tam thất thủ ô cho ba.” Đương nhiên Trần Hi sẽ không nói rượu đó là do cậu dùng thủ ô trong không gian để nấu, mà cậu lấy chai rượu đã chuẩn bị sẵn và mấy hộp bánh quy Đan Mạch ba Trần thích ăn từ túi du lịch lớn của cậu ra. Còn lấy thêm một cặp ngọc bội trường thọ cho ba mẹ Trần mỗi người một cái. Tuy ba mẹ Trần rất thích mấy món quà nhận được, nhưng lại nghiêm cấm Trần Hi đừng mua những thứ đắt tiền như vậy nữa.

Sau khi ăn cơm tối cùng ba mẹ xong, Trần Hi bắt đầu sắp xếp lại mấy món đồ chuẩn bị gửi cho Dương Vũ Phong. Cậu bỏ công pháp vào trong một cái thùng, nhét thêm chai rượu nhân sâm nữa, nghĩ ngợi một lát rồi lại đóng gói mấy loại đồ ăn trong siêu thị. Đóng thùng lại, Trần Hi gọi đến dãy số điện thoại mà lần trước Dương Vũ Phong cho cậu, điện thoại reo bốn tiếng thì được nhận.

“Alo, Tiểu Hi à?” Đầu bên kia điện thoại, Dương Vũ Phong nhìn dãy số quen thuộc gọi đến, ngạc nhiên mừng rỡ vô cùng. Anh không ngờ Trần Hi sẽ chủ động gọi điện thoại cho anh.

“Ừm, cho em địa chỉ nhà anh, em gửi anh ít đồ.” Trần Hi cố gắng dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể nói chuyện với anh.

“Hai ngày trước em lấy được một cuốn bí tịch võ công, cho anh luyện đó, tặng thêm một chai rượu đặc chế nữa.”

“À ừm… Được, anh nghe theo em. Sau khi luyện xong sẽ tiếp tục làm bia đỡ đạn cho em.” Dương Vũ Phong rất vui khi nghe Trần Hi gửi đồ cho anh. Cũng tò mò với bí tịch và gói đồ lớn mà Trần Hi nói, nhưng chỉ cho là trò chơi tiến công chiếm đóng gì đó hoặc kiểu như thế, chứ không nghĩ đến phương diện tu tiên hay võ thuật cổ xưa thần bí chỉ xuất hiện trong phim kia.

“Ranh con, bây giờ ông đây đã là nhân vật lớn đạt cấp thần công rồi, anh phải chăm chỉ luyện tập cho em, nếu không ngay cả bia đỡ đạn anh cũng không làm được.” Trần Hi ngẫm nghĩ đã bao lâu rồi bọn họ không nói chuyện thoải mái với nhau như vậy?

“Dạ dạ dạ, tiểu nhân nhất định sẽ nhận mệnh lệnh.”

“Em đang nói thật với anh đó, anh nhất định phải chăm chỉ tu luyện bí tịch em đưa, đây không phải là món đồ tầm thường đâu.” Trần Hi sợ anh sẽ nghĩ rằng cậu đang nói đùa, cuối cùng vẫn nghiêm túc nói một câu với anh.

“Được, anh hứa với em. Chút nữa cúp máy anh sẽ cho em địa chỉ.” Dương Vũ Phong rất nghiêm túc trả lời Trần Hi, hai người nói đông nói tây một hồi mới cúp máy. Vừa cúp điện thoại Dương Vũ Phong đã gửi địa chỉ cho Trần Hi.

Ngày hôm sau, hiếm khi Trần Hi dậy sớm, cậu gửi đồ qua bưu điện đến địa chỉ mà Dương Vũ Phong đưa, thật lòng hy vọng anh sẽ tin tưởng cậu và nghiêm túc tu luyện. Thậm chí Trần Hi còn suy nghĩ hơi xấu xa, hiện tại không cần phải lo lắng cho sức khỏe của ba mẹ nữa, vậy cậu có thể chờ thời cơ đến xử lý vợ của anh rồi mang anh trở về.

Ba ngày sau, Dương Vũ Phong nhận được gói hàng của Trần Hi, anh xách gói hàng về phòng rồi mở ra xem. Sau đó lập tức sửng sốt, bên trong thùng lớn chứa đầy đồ ăn vặt, anh lấy từng món ra, cuối cùng nhìn thấy một quyển “Võ Công Tuyệt Thế” mỏng dưới đáy thùng. Dương Vũ Phong cười thành tiếng, nhìn thấy trên nhãn chai rượu có ghi rượu ngon không được chia cho người khác. Sản phẩm Trần Hi làm nhất định là loại chất lượng cao, anh không nhịn được mà cảm thán với sở thích đặc biệt này của Trần Hi.

Dương Vũ Phong mở trang đầu tiên của cái cuốn gọi là “Võ Công Tuyệt Thế” ra, trên đó viết: “Xin hãy tin tưởng em mà chăm chỉ tu luyện, đây là cuốn bí tịch em vô tình tìm được, em tu luyện thấy có hiệu quả nên muốn chia sẻ cho anh. Luyện cùng với rượu nhân sâm, không tới hai năm sẽ có thêm một vị Dương đại hiệp trên giang hồ. Nếu có gì không hiểu, xin hãy gọi đến số 135xxxxxx68. Mấy chữ đầu tiên viết rất nghiêm túc, nhưng sau đó có hơi lạc đề rồi.

Dương Vũ Phong buồn cười lắc đầu, lúc Tiểu Hi đối diện với anh mới để lộ bản tính thật. Ở bên ngoài, Trần Hi cho người khác cảm giác cậu là một thanh niên rộng lượng, khiêm tốn và chững chạc. Còn ở trước mặt Dương Vũ Phong thì là một đứa nhóc thù dai, có hơi lơ mơ, thích chơi xấu lại thích đùa giỡn.

Dương Vũ Phong nhớ lúc chơi game có lần Trần Hi đối địch với một công hội, bị đám người đó đuổi gϊếŧ, hai trang bị tốt nhất trên người cũng bị nổ mất. Trần Hi rất tức giận nhưng trang bị của cậu không tốt bằng người ta, sức chiến đấu cũng không mạnh, nếu đơn độc đấu một mình là hoàn toàn vô vọng. Dương Vũ Phong và người trong công hội muốn giúp đỡ nhưng bị Trần Hi từ chối.

Sau đó không biết Trần Hi bận bịu làm chuyện bí mật gì mà đi lang thang khắp thế giới trong trò chơi. Đến lúc Trần Hi quậy đối phương đến gà bay chó sủa, không được sống yên bình, Dương Vũ Phong mới biết được chân tướng. Thì ra Trần Hi phát hiện ban đêm đối phương sẽ đến một chỗ kín đáo, lập một đội treo máy quét quái. Ban ngày rảnh rỗi Trần Hi bắt đầu ngủ bù, ban đêm thì đặt đồng hồ báo thức lúc hai giờ sáng, chờ đến khi toàn bộ thành viên của phe bên kia đi ngủ, cậu mới lén lút diệt cả đoàn người ta. Sau khi cậu lại đặt báo thức lúc năm giờ sáng thì đi ngủ một chút, đến giờ lại tiếp tục càn quét thêm một lần nữa. Ngày hôm sau, đối phương mai phục chờ Trần Hi đến cửa nhưng Trần Hi đã ngủ thẳng cẳng đến sáu giờ sáng mới thức dậy đi gϊếŧ người trong trò chơi. Người của đối phương đã thức suốt đêm, sáu giờ sáng là khoảng thời gian kiệt sức nhất, bọn họ cho là Trần Hi sẽ không đến nên tất cả đều treo máy đi ngủ, kết quả cả đoàn lại bị diệt thê thảm một lần nữa.

Đến ngày thứ ba công hội đối địch đổi chỗ treo máy, Trần Hi vẫn lặng lẽ đi theo. Ngày thứ tư, đối phương bắt đầu sắp xếp người canh gác, nếu nhìn thấy Trần Hi thì gọi điện kêu những người khác dậy vây bắt Trần Hi. Trần Hi thấy có gì đó không đúng nên bỏ chạy. Đối phương tức giận mắng Trần Hi không biết xấu hổ trên diễn đàn trò chơi, vậy mà trong lúc đó, bạn học Trần Hi đã sớm vui vẻ đi ngủ mất rồi. Đối phương cảnh giác còn Trần Hi thì yên tĩnh suốt một tuần, sau khi người ta thả lỏng hơn thì cậu lại bắt đầu hoạt động gây rối về đêm. Để đối phương sâu sắc hiểu được thế nào là không sợ kẻ gian trộm, chỉ sợ bị kẻ gian nhớ thương. Theo như bạn học Trần Hi giải thích thì đó là cách chơi tâm hiểm có phần xấu tính của cậu.

Dương Vũ Phong vừa chăm chú đọc cho xong cuốn bí tịch vừa thầm nghĩ mặc dù Tiểu Hi thích nói đùa nhưng lại nhiều lần nghiêm túc nhấn mạnh để anh tin tưởng tu luyện như thế, vậy thì quyển bí tịch chắc chắn là thật. Anh cũng tin tưởng Trần Hi tuyệt đối sẽ không hại anh. Dương Vũ Phong quyết định nghe theo lời Trần Hi nói, chăm chỉ luyện bí tịch võ công.