Đi đến một hành lang bên ngoài không người, Kiều Tư Nhạc ợ ra một hơi thật mạnh: “Sớm biết mấy người có tuổi này có thể uống như vậy, trước đó tôi nên uống thuốc tỉnh rượu.”
Anh ghé nửa người vào trên lan can, dùng tay xoa nhẹ trán, giảm bớt cảm giác choáng váng.
Mục Thần Túc đứng ở bên cạnh, nói: “Ai bảo anh uống thật, nhấp một ngụm nhỏ giả uống không phải tốt rồi sao?”
Kiều Tư Nhạc nói: “Không phải là tôi sợ bọn họ thấy tôi uống ít đi rót anh uống sao?”
Mục Thần Túc nhướng mày cười nói: “Ồ, còn rất trượng nghĩa!”
Kiều Tư Nhạc lúc này được gió thổi, tỉnh rượu bớt không ít, nói: “Tôi là sợ anh uống nhiều, ở chỗ này giương nanh múa vuốt kêu muốn bắt quỷ, dọa người khác.”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha…” Hai người đồng thời cười rộ lên, cười vừa nhẹ nhàng lại sang sảng.
Cuối tháng, bầu trời đen nhánh nhìn không thấy ánh trăng.
Kiều Tư Nhạc đặt khuỷu tay ở trên lan can, chống cằm, lẩm bẩm nói một câu: “Vì sao quỷ hồn cũng giống người, đều thích trăng tròn?”
Anh như là tự hỏi mình, lại giống đang hỏi người không biết tên kia.
Mục Thần Túc cơ hồ chưa phát hiện ý tứ, trả lời: “Người thích ánh trăng là bởi vì nó đẹp giúp soi sáng mọi vật, còn quỷ là bởi vì có thể dựa vào âm khí của trăng tròn để lớn mạnh. Tựa như lúc anh tuột huyết áp được uống nước nho.”
Mới vừa nói xong, anh liền ý thức được đã nói sai. Anh chậm rãi quay đầu nhìn về phía Kiều Tư Nhạc, quả nhiên Kiều Tư Nhạc đang ngẩng đầu nhìn anh, trong ánh mắt có vẻ vui mừng như vừa bắt được bảo vật.
Lời này, một chữ không kém, người kia đã nói qua.
.........................................
Đó là một ngày mười lăm, đêm trăng tròn.
Khi anh bảy tuổi quen biết với ân nhân trong một đêm trăng tròn. Buổi tối không muốn về nhà, anh kéo người ấy cùng nhau ngắm trăng. Hai người ghé nửa người vào trên thành lan can, câu được câu không nói chuyện. Phía sau là đường cái xe cộ đi lại như nước chảy, phía trước là sông dài được chiếu rọi dưới ánh trăng.
“Anh, anh nói xem vì sao quỷ cũng thích ánh trăng? Từ nhỏ đến lớn em chưa bao giờ có ngày an an ổn ổn ngắm trăng giống hôm nay. Bởi vì ánh trăng càng sáng vài thứ kia càng nhiều, chỉ có lúc bầu trời không có ánh trăng em mới dám ra ngoài chơi buổi tối. Ở bên cạnh anh em không cần sợ nữa.”
Ân nhân chạm lên cái mũi nhỏ của anh một chút, nói: “Điều này cũng không biết sao? Người thích ánh trăng là bởi vì nó đẹp giúp soi sáng mọi vật, còn quỷ là bởi vì có thể dựa vào âm khí của trăng tròn để lớn mạnh. Tựa như lúc em tuột huyết áp được uống nước nho.”
Kiều Tư Nhạc nghe xong, lấy ra một lọ nước nho lộc cộc lộc cộc mà uống, mơ hồ không rõ nói: “Lúc không tuột huyết áp em vẫn thích uống.”
“Ha ha ha ha ha, anh biết, con mèo ham ăn.”
“Anh, anh có thể dạy em pháp thuật không? Loại mà có thể đánh được quỷ ấy!”
Ân nhân do dự, một lát sau thở dài nói: “Cho dù muốn dạy... anh vô duyên với nơi này, huống chi, em cũng sẽ không chịu được khổ cực.”
Sau ngày đó, ân nhân ca ca đã không thấy tăm hơi……
Mà người này, mấy lời mới nói ấy vậy mà giống ân nhân như đúc, ngay cả giọng điệu cũng tương tự.
“Mục Thần Túc,” Kiều Tư Nhạc ngừng thở, hỏi: “Anh rốt cuộc là ai?”
Mục Thần Túc bình tĩnh lại, nói: “Tôi là Độ Linh Sư, loại chuyện quỷ thích âm khí ánh trăng này mỗi Độ Linh Sư đều biết đến.”
Từ khi biết anh không phải Mục Thần Túc tới nay, đây là lần đầu tiên Kiều Tư Nhạc dò hỏi thân phận thật của anh: “Anh tên là gì, vì sao lại ở trong thân thể Mục Thần Túc?”
Hành lang có gió nhẹ thổi qua, lay động sợi tóc giữa trán Kiều Tư Nhạc, cũng lay động tiếng lòng Thần Túc. Anh cầm lấy tay Kiều Tư Nhạc, viết xuống hai chữ trong lòng bàn tay anh ấy.
“Thần Túc?”
“Đúng vậy.”
Kiều Tư Nhạc cười: “Tên hai người thế mà còn rất giống nhau, vậy anh họ gì?”
Thần Túc đáp: “Tôi không có họ. Xuất hiện ở trong thân thể Mục Thần Túc là ngoài ý muốn, tôi không có cách nào khống chế, cũng không có cách nào đi ra ngoài, cho nên chỉ có thể chờ đợi thời cơ. Nhưng tôi chưa từng nghĩ tới việc chiếm cứ cơ thể này của anh ta, càng sẽ không phá hỏng cuộc sống của anh ta.”
Kiều Tư Nhạc đột nhiên để sát vào anh, hơi hơi ngẩng đầu, khoảng cách gần trong gang tấc hỏi: “Vậy anh thực sự trông như thế nào?”
Kiều Tư Nhạc không biết tên ân nhân nhưng lại vĩnh viễn nhớ rõ ngoại hình của người ấy.
Khi Kiều Tư Nhạc nói chuyện mang theo hơi rượu phả vào cằm Mục Thần Túc, khiến anh nhịn không được nhìn chằm chằm Kiều Tư Nhạc, môi nuốt nuốt nước miếng.
“Tôi thật sự trông…” Anh có chút luống cuống, qua loa lấy lệ nói: “Không dễ diễn tả.”
Kiều Tư Nhạc bắt lấy vạt áo anh, bởi vì đứng không vững mà toàn bộ thân thể cơ hồ đều dán ở trên người anh: “Sao lại không dễ diễn tả, anh……”
“Loảng xoảng!”
Lời nói còn chưa nói xong liền bị một loạt tiếng vang liên tiếp đánh gãy.
Theo sau còn có một giọng phụ nữ: “Giang tổng đừng nóng vội, anh làm đau người ta đó ~”
Thần Túc che lại miệng Kiều Tư Nhạc, ôm eo anh rồi chợt lóe thân trốn đến một phòng gần nhất, trong phòng rất tối nhưng anh có thể cảm giác được ánh mắt Kiều Tư Nhạc vẫn luôn ở trên người anh, chưa từng rời đi.
“A ~ Giang tổng……” Giọng người phụ nữ càng ngày càng gần, căn cứ tiếng bước chân vội vàng hỗn độn của hai người có thể phán đoán ra bọn họ vào phòng cách vách. Đến nỗi bọn họ muốn làm cái gì… Thần Túc nghĩ, chỉ cần là người trưởng thành hẳn là có thể đoán được. Không, nói không chừng trẻ vị thành niên Tiểu Hàn Hàn cao không đến 1 mét 5 cũng có thể đoán được.
“Giang tổng, em rất nhớ anh.” Người phụ nữ hơi thở gấp nói: “Anh cưới em đi, cái gì em cũng cho anh, anh cưới em đi!”
“Cưới.” Giọng người đàn ông khàn khàn, hơi thở tràn ngập sóng nhiệt tìиɧ ɖu͙©: “Đợi chút đến thời điểm bán đấu giá, em chỉ cần nghĩ cách bám trụ Hồ tổng, anh sẽ cưới em.”
“Thật sao? Ưm… ôi… Giang tổng…”
Âm thanh càng lúc càng lớn, càng ngày càng cấp, mặt Kiều Tư Nhạc cũng càng ngày càng đỏ, say rượu cũng tỉnh! Hai tay của anh nắm chặt quần áo Thần Túc, xấu hổ đến nỗi không dám ngẩng đầu.