Kiều Tư Nhạc không sốt ruột đánh thức Mục Thần Túc, mà trước tiên gọi điện cho Tiểu Bát kêu cậu mang hai bộ lễ phục qua. Sau đó anh đi tắm rửa rồi mới chậm rì rì đi kêu Mục Thần Túc dậy. Mục Thần Túc nghe thấy giọng nói dịu dàng chậm rãi tỉnh dậy, đập vào mắt chính là một khuôn mặt xinh đẹp sạch sẽ. Đôi mắt trong trẻo sáng ngời làm gương mặt này thoạt nhìn càng khiến người ta phải chú ý. Mấy giọt nước chảy xuống từ lọn tóc tạo cảm giác ngoan ngoãn đi mấy phần. Có vài giọt nước chảy ngang qua cổ trắng nõn thon dài, chui vào trong áo tắm dài. Áo tắm dài có hoa văn tinh tế tựa như nước gợn nhộn nhạo, nhờ hình ảnh này mà làm tăng thêm một tia thần bí và nhã nhặn.
Lần đầu tiên Mục Thần Túc thấy có người mặc áo tắm dài có cảm giác như được bao phủ bởi đám mây, mềm như bông mà bao bọc lấy cơ thể, phảng phất ôm linh hồn của mình khiến người đang vô cùng mỏi mệt tìm được một lát yên lặng.
“Còn chưa ngủ dậy sao?” Kiều Tư Nhạc ngồi ở mép giường, xoa tóc hỏi.
Tay Mục Thần Túc trong chăn hung hăng tự nhéo đùi mình một cái, hơi mất tự nhiên nói: “Ừm, dậy rồi, bây giờ là mấy giờ?”
Kiều Tư Nhạc nói: “7 giờ, tôi gọi cơm rồi chờ ăn xong chút gì đó chúng ta đến một tiệc từ thiện buổi tối.” Cuối cùng, lại nói nhiều thêm một câu: “Đi giả cười.”
Mục Thần Túc biết chuyện này tám phần lại là người lớn trong nhà sắp xếp, nếu không Kiều Tư Nhạc sao lại có vẻ không tình nguyện như vậy. Anh đứng dậy nói: “Hân hạnh nghe theo.”
Sau khi tắm rửa, Kiều Tư Nhạc đứng đối diện gương vẽ lông mày.
Mục Thần Túc tò mò đi qua nhìn chằm chằm, Kiều Tư Nhạc bị anh ta nhìn đến phát bực, mắng: “Nhìn cái gì mà nhìn!”
Mục Thần Túc nói: “Sao anh lại sửa lại đôi lông mày vốn dĩ nhìn giống nhau như đúc, lại vẽ thành giống nhau như đúc?”
Kiều Tư Nhạc bị anh chọc cười: “Anh thì biết cái ga, lông mày tôi quá mỏng không có phong độ, vẽ qua chút thôi sẽ khiến tôi nhìn đứng tuổi hơn. Thời buổi này, những người bảo thủ đó khinh thường nhất là người trẻ mới hai mươi mấy tuổi đầu.”
Mục Thần Túc đã hiểu. Anh liền đứng ở nơi đó, nghiêm túc mà xem Kiều Tư Nhạc trang điểm. Kiều Tư Nhạc trang điểm không giống con gái, ngược lại trang điểm xong ngũ quan càng lập thể, đường cong cũng ngạnh lãng thêm chút, tóm lại, không có thay đổi quá nhiều nhưng lại càng thêm đẹp. Mục Thần Túc không khỏi thở dài: “Thật thần kỳ.”
Kiều Tư Nhạc kiêu ngạo lắc lắc đầu: “Soái sao? Chờ sau này tôi có cơ hội đi gặp ý trung nhân, tôi cũng muốn trang điểm soái soái đi gặp anh ấy!”
Mục Thần Túc vừa nghe thì cảm thấy buồn cười, khoanh hai tay nói: “Còn ý trung nhân, căn bản không phải là thích người kia chẳng qua là thằng nhóc mù quáng sùng bái thôi.”
“Anh nói bậy!” Kiều Tư Nhạc trừng mắt liếc một cái, thu dọn hộp trang điểm không để ý tới anh ta.
Nhân viên đến gõ cửa đưa cơm, Kiều Tư Nhạc cũng không để ý tới, chỉ để Mục Thần Túc đi mở cửa. Người đưa cơm dọn đồ ăn lên xong, một bên tò mò mà nhìn khắp nơi, muốn nhìn một chút rốt cuộc vị nào là người ba ngày không cần ăn cơm. Tiễn nhân viên đi, Mục Thần Túc kêu Kiều Tư Nhạc ăn cơm, Kiều Tư Nhạc không để ý tới anh chỉ lo sắp xếp quần áo của mình.
Thấy Kiều Tư Nhạc giống như thật sự tức giận, Mục Thần Túc qua nhận sai: “Kiều tiểu thiếu gia, anh cũng trang điểm cho tôi đi, vẽ lông mày phong độ cho tôi với có được không?”
“Hừ!” Kiều Tư Nhạc chỉ đáp một chữ.
Mục Thần Túc tiếp tục da mặt dày nói: “Năn nỉ anh, sao anh lại vẽ đẹp như thế? Vốn dĩ anh lớn lên đẹp trai còn trang điểm như vậy, ai ô ô, quả thực không thể diễn tả bằng lời! Người này chỉ trên trời mới có, nhân gian nào thấy được mấy lần!”
Kiều Tư Nhạc phục: “Được rồi, câm miệng đi.”
Thấy anh chịu nói chuyện, Mục Thần Túc hắc hắc cười không ngừng.
Kiều Tư Nhạc xụ mặt hỏi: “Thật muốn trang điểm sao?”
“Đương nhiên!” Hai tay anh tự nâng mặt mình: “Mời ngài phát huy.”
Kiều Tư Nhạc kêu anh ngồi xuống, lấy hộp trang điểm ra, sắc mặt âm trầm mà vẽ lông mày cho anh ta.
Đầu Mục Thần Túc hơi cử động cũng không dám, nói: “Kiều tiểu thiếu gia, tôi cảm thấy anh không giống đang trang điểm giúp tôi, càng giống như là giúp tôi viếng mồ mả.”
“Phốc!” Kiều Tư Nhạc không nhịn được cười ra tiếng. “Phi phi phi, lại nói hươu nói vượn, tôi sẽ vẽ con rùa đen trên mặt anh!”
“Vẽ đi, chỉ cần anh không biết xấu hổ kéo vị hôn phu trên mặt có rùa đen đi tiệc từ thiện buổi tối, tôi không ý kiến.”
“Miệng lưỡi trơn tru.”
“Mới vừa uống bát canh gà, miệng xác thật rất trơn nhưng đầu lưỡi không linh hoạt.”
Không phải lần đầu tiên Kiều Tư Nhạc thấy Mục Thần Túc mặc lễ phục nhưng cứ cảm thấy lần này khác với trước kia, cụ thể khác nhau ở đâu thì anh không nói lên được, hình như là khí chất cả người thay đổi, lại hình như là ánh mắt thay đổi. Tóm lại, nhìn càng vừa mắt.
“Làm sao vậy?” Mục Thần Túc thấy anh nhìn chằm chằm mình, không được tự nhiên hỏi.
Kiều Tư Nhạc nhún nhún vai: “Không có việc gì, đi thôi.”
Tiểu Bát cầm túi đi theo ở phía sau, nhìn mặt Mục thiếu gia lộ vẻ mỏi mệt, thầm nghĩ trong lòng: Ba ngày! Xem ra thiếu gia thật sự không ít lực đâu!
Tiệc từ thiện buổi tối có kịch bản cố định, đầu tiên là một nhân vật có uy tín danh dự đọc diễn văn, biểu đạt lòng cảm ơn với các đại gia bên dưới. Tiếp theo là thưởng thức âm nhạc và vũ đạo, lúc này, đại đa số người đều sẽ nhân cơ hội đi kết giao gặp gỡ người quen. Kiều Tư Nhạc và Mục Thần Túc đều là người thừa kế, tất nhiên không thể thiếu tiết mục bị người vây quanh kính rượu. Kiều Tư Nhạc biết Mục Thần Túc hiện giờ không phải con người thật của anh, sợ anh ta nói sai lời nên vẫn luôn che ở phía trước, uống một ly lại một ly dần dần sắc mặt bắt đầu hơi hơi đỏ lên.
Mục Thần Túc nhìn không được, đỡ lấy thân mình hơi lay động của anh, đối mọi người gật đầu lễ phép nói: “Tiểu Nhạc uống nhiều quá, tôi dẫn anh đi tỉnh rượu.” Nói xong, liền nắm tay anh ấy đi ra cửa.