Khi Đại Lão Max Cấp Xuyên Thành Thánh Phụ

Chương 8

Mặc Linh Nguyệt nhanh mắt nhận ra rằng bông hoa đã rụng đúng sáu cái răng, ba cái trên và ba cái dưới, chính là những cái đã cắn Cố Diệp Phong.

Mặc Linh Nguyệt: "..." Vậy tiếng răng rắc vừa rồi là tiếng răng cắn vào vật cứng mà rụng sao?

Hắn cúi đầu, che giấu cảm xúc trong mắt.

Thực vật ở đáy vách đá này lợi hại đến mức nào hắn là người rõ hơn ai hết, dù sao hắn cũng đã xuất hiện dưới đáy vách đá này không ít lần, mỗi lần đều là từ đây sống lại.

Người này...

Sau khi bông hoa đỏ buông ra, Cố Diệp Phong cuối cùng cũng nhìn thấy rõ mọi thứ, cậu đau lòng cúi xuống nhặt túi trữ vật bị cắn làm đôi trên mặt đất.

Khi bông hoa cắn xuống, đúng lúc cắn trúng túi trữ vật trên eo Cố Diệp Phong, túi trữ vật có liên hệ với cậu qua máu, nên ngay khi túi bị cắn rách cậu liền cảm nhận được.

Đây là tài sản duy nhất của nguyên chủ.

Tất nhiên, bây giờ tài sản duy nhất này cũng không còn nữa.

Nói cách khác, cậu đã trở thành một người nghèo.

Cố Diệp Phong ngước lên nhìn bông hoa đỏ với ánh mắt giận dữ, xoay người tung một cú đá ngang mạnh mẽ vào bông hoa vốn đã bị mình chôn một nửa xuống đất.

Bông hoa đỏ dường như bị trọng thương, lăn lộn trên mặt đất, dùng lá che lấy chỗ bị đá.

Ngay khi Cố Diệp Phong chuẩn bị cầm kiếm đi lên trút giận, ánh mắt chợt lướt qua thiếu niên mặc y phục xanh bị sốc bên cạnh, cậu liền dừng lại.

Ngay lập tức tỉnh táo lại, cố gắng nở một nụ cười dịu dàng: "Ngươi đừng sợ, hoa này thực ra rất dễ thương, dù có nguy hiểm, ta cũng sẽ bảo vệ ngươi."

Lời nói rất dịu dàng, nhân từ, chỉ là nếu không kèm theo tiếng nghiến răng thì có lẽ sẽ hoàn hảo hơn.

Nói xong Cố Diệp Phong đứng dậy, rất hung hãn kéo thân hoa đến trước mặt, đưa tay sờ bông hoa đang run rẩy nhưng không thể giãy thoát khỏi mình: "Ngươi xem, hoa này dễ thương biết bao."

【Hôm nay, cái danh thánh mẫu này phải giũ vững vàng cho ta!】

Giây tiếp theo, giọng nói có chút do dự vang lên: 【Thực sự không giữ được, gϊếŧ người có lẽ không bị coi là phá nhân thiết nhỉ?】

Mặc Linh Nguyệt: "..."

Mặc Linh Nguyệt nở một nụ cười miễn cưỡng, nói rất chân thành: "Ừ, rất dễ thương, nhưng ngươi vẫn nên cẩn thận, dù sao không phải tất cả sinh linh đều nhân từ như ngươi..."

Cố Diệp Phong thở phào nhẹ nhõm, may là nhân thiết không bị phá: "Đúng vậy, ta chưa bao giờ thấy hoa nào đẹp thế này."

Nói xong, cậu lại sờ một cái vào bông hoa đỏ đang run rẩy.

Cố Diệp Phong đoán rằng đối phương bị thương nặng, tinh thần cũng có chút không ổn định, nên không nhìn rõ hành động cậu đá bông hoa.

Dù sao đan điền cũng bị hủy, tu vi cũng mất, ngũ tạng lục phủ đều bị trọng thương, có thể sống sót đã là kỳ tích, cậu đoán rằng đối phương chắc chắn đang đau đớn vô cùng.

Nỗi đau đó không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu đựng được.

Nhưng Cố Diệp Phong thấy đối phương không tỏ vẻ đau đớn gì, đoán rằng tinh thần của đối phương cũng có chút không bình thường.