Khi Đại Lão Max Cấp Xuyên Thành Thánh Phụ

Chương 7

Hừ!

Giờ thì có lẽ không thể giả vờ nữa rồi, ra tay đi thôi.

Cố Diệp Phong nở một nụ cười chân thành (miễn cưỡng): "Vậy thì ta yên tâm rồi, không cần cảm ơn, ta cũng chưa giúp được gì."

Cậu vốn có thể giúp đỡ mà, giúp đào mộ cũng tính là giúp đỡ chứ! Vấn đề là bây giờ người này không chết được, vậy cái hố này không còn tác dụng nữa.

Cố Diệp Phong nhìn xung quanh, phát hiện ngoài chỗ này là cỏ xanh tươi, những nơi khác vẫn là những đám cỏ kỳ lạ, cậu nhìn kích thước của hố rồi chọn một mục tiêu, chạy đến đào một bông hoa to màu đỏ thẫm lên, rồi đặt vào hố.

Đã đào rồi! Không thể lãng phí!

Mặc Linh Nguyệt ngơ ngác, nhìn bông hoa đỏ lớn trước mắt, mở to mắt, theo bản năng lui lại một chút, cố gắng tránh xa bông hoa đỏ.

Nhưng hắn bị thương nặng, đan dược vừa rồi chỉ chữa lành vết thương ngoài da, nội thương không hề được xử lý, vì vậy dù hắn muốn tránh xa cũng lực bất tòng tâm.

Bông hoa đỏ lớn vừa được đào lên đã nở rộ, lộ ra một hàng răng khổng lồ ở giữa, răng còn nhiễu ra chất lỏng màu bạc trắng, cành hoa đung đưa trong gió, nhẹ nhàng bay lượn.

Cố Diệp Phong nghi hoặc nhìn thoáng qua hành động lui lại của Mặc Linh Nguyệt, tiếp tục trồng hoa xuống hố, rồi dùng kiếm lấp đất lên, không nhận ra rằng bông hoa đang đến gần mình.

Ngay khi Mặc Linh Nguyệt chuẩn bị lên tiếng nhắc nhở, chất lỏng của bông hoa nhỏ xuống đầu Cố Diệp Phong.

Trời mưa sao?

Cố Diệp Phong ngước nhìn lên trời, kết quả là thấy một cái miệng khổng lồ trên đầu.

Cố Diệp Phong: "!!!"

【Chết tiệt! Không chỉ cỏ thành tinh, hoa cũng thành tinh rồi!!!】

Mặc Linh Nguyệt: "..."

Trong khoảnh khắc Cố Diệp Phong ngước lên nhìn, bông hoa khổng lồ màu đỏ liền tăng tốc cắn mạnh xuống, hoàn toàn không cho Cố Diệp Phong thời gian phản ứng.

Cố Diệp Phong mắt tối sầm lại, bị cắn mất nửa người.

Thật sự là mất nửa người, trực tiếp cắn đến thắt lưng, phần còn lại bị cánh hoa che khuất, như thể cả người bị nuốt vào.

Bông hoa rất lớn, khi còn là nụ hoa chỉ lớn bằng vài cái đầu người, nhưng khi nở ra, nó đã lớn cỡ một cái bàn.

Mặc Linh Nguyệt: "..."

Hoa cắn rất mạnh, Mặc Linh Nguyệt còn nghe thấy tiếng răng rắc, hắn đoán rằng xương đối phương chắc cũng gãy rồi.

Chỉ là, không biết phải nói gì thì tốt hơn.

Hắn đã chết bao nhiêu lần rồi sống lại bao nhiêu lần nhưng chưa bao giờ có lần nào kỳ quặc như lần này.

Tất nhiên, cũng chưa từng gặp ai ngu ngốc đến thế.

Nhưng đợi đến khi bông hoa đỏ to lớn ăn hết người kia, người tiếp theo chắc chắn sẽ là mình.

Đây vẫn là lần đầu tiên có người chết cùng hắn.

Ha!

Ngay khi hắn đang buồn bã cười tự giễu thì có một giọng nói vang lên.

【Chết tiệt, túi trữ vật của ta!】

Mặc Linh Nguyệt: "???"

Tiếng nói trong trẻo nhưng đầy cáu kỉnh vang lên trong đầu, khiến hắn tưởng mình nghe nhầm.

Nhưng giây tiếp theo hắn biết không phải.

Bông hoa đỏ to lớn buông người bị cắn ra, răng khổng lồ như bị va đập, rụng mất mấy cái, nó khép răng và cánh hoa lại, lắc lư điên cuồng, lá cây tụ lại như muốn che lấy bông hoa, dường như đau đớn không thể chịu đựng.